Du Dực nhún nhún vai: “Không có gì, tôi chỉ là đơn thuần hiếu kỳ mà thôi. Nếu như Thị trưởng Hạ không muốn trả lời, cũng không sao cả...”
Ánh mắt Du Dực nhìn chăm chú khuôn mặt của Hạ An Lan, nhưng anh không phát hiện rằng tay anh ta đã nắm lại có chút nhanh.
Xe ở phía trước chậm rãi di chuyển, hai người một đứng ở bên ngoài, một ngồi ở trong xe, cùng nhìn đối phương. Bầu không khí thoáng cái lâm vào im lặng, tiếng động ồn ào xung quanh như không ăn nhập với bọn họ. Ngay cả thư ký cũng đã nhận ra giữa hai người có gì không đúng. Cậu ta không dám nói lời nào, tận lực thu nhỏ lại cảm giác hiện hữu của mình.
Ngay tại lúc Du Dực cho rằng Hạ An Lan không trả lời, anh ta nói: “Từng có!”
“Cái gì?”
Mí mắt Hạ An Lan hơi buông xuống, âm thanh trầm xuống: “Từng có một người em gái, chỉ là... rất nhiều năm trước đã mất trong một trận hỏa hoạn.”
Trong lòng của Du Dực bàng hoàng mãnh liệt, trong đầu đã nhanh chóng hiện ra vô số suy nghĩ.
Anh nói rất nhanh: “Thật có lỗi...”
“Không sao, đã qua rất nhiều năm rồi.”
Một việc khác đang ở ngay bên miệng Du Dực, anh nhịn không được khẩn trương lên: “Cái đó... không biết Thị trưởng Hạ có hay không...”
Cửa sổ xe ở phía trước bỗng nhiên thò ra một bàn tay nhỏ bé cầm búp bê, vung vẩy hướng về phía Du Dực.
“Ba... chúng ta đi thôi...”
Âm thanh trong trẻo non nớt đột nhiên vang lên, giống như là tiếng chú chim nhỏ buổi sáng sớm đánh thức người từ trong giấc ngủ say, khiến cho lòng người bỗng nhiên yên ổn hơn.
Thân thể Hạ An Lan hơi nghiêng một chút, nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé cầm búp bê.
Lời nói của Du Dực bị Thanh Ti cắt ngang. Anh liếc mắt nhìn về phía trước, xe đằng trước đã bắt đầu di chuyển. Nếu còn không đi, chủ xe ở đằng sau sẽ mắng chửi rồi. Anh vội vàng nói: “Được, tới ngay đây.”
Anh nói với Hạ An Lan: “Tôi có chút việc, vẫn còn muốn thỉnh giáo Thị trưởng Hạ, lần sau lại nói chuyện.”
Hạ An Lan gật đầu: “Được, Cục trưởng Du... con gái của cậu, rất đáng yêu phải không?”
Du Dực sững sờ, gật đầu: “Vô cùng đáng yêu.”
“Lần tới, tôi rất mong chờ gặp cô bé.”
Tâm tình Du Dực có chút phức tạp: “Tạm biệt.”
Du Dực quay người, bước nhanh đến xe ở phía trước.
Trong lòng Hạ An Lan bỗng nhiên có chút tiếc nuối. Nếu như không phải xe ở đằng sau giục, anh thật muốn đi xem thử, cô bé kia có bộ dạng như thế nào.
Cửa sổ xe chậm rãi khép lại, anh nhìn thấy búp bê ở trong tay cô bé rơi xuống. Cửa xe lập tức mở ra, cô bé nhảy từ trên xe xuống, xoay người nhặt lấy búp bê, vừa đúng lúc Du Dực đi tới trước mặt cô bé, đem cô bé ôm lấy.
Hạ An Lan không thấy bộ dáng cô bé kia, chỉ có thể nhìn thấy một cái đỉnh đầu nho nhỏ.
Du Dực giống như bóp mũi cô bé một cái, đang giáo dục nó. Lái xe đằng sau giục bọn họ nhanh lên. Cô bé nằm ở trên bờ vai Du Dực, khuôn mặt chôn ở trên vai của anh, chỉ lộ ra đôi mắt thật to.
Cặp mắt kia đen nhánh, trong suốt, như là thứ sạch sẽ nhất ở trên đời này. Cặp mắt đó, giống Tiểu Ái như đúc.
Thân thể Hạ An Lan chợt mạnh mẽ run lên, cả người đều sững sờ, dường như hoàn toàn bị đóng băng. Anh như nghe thấy trái tim của mình đang kịch liệt đập lên từng tiếng.
Chờ sau khi anh kịp phản ứng, lập tức muốn mở cửa xuống xe. Anh nhất định phải nhìn thấy cô bé kia.
Thư ký vội vàng ngăn cản: “Thị trưởng, không được, xe đã khởi động rồi.”
Trong lúc Hạ An Lan đang khiếp sợ, Du Dực đã bế Thanh Ti lên xe, xe của bọn họ đã rời đi.
...