Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 505: Chương 505: Thấy cô bé ấy khiến tôi như trông thấy tiểu ái




Thư ký chưa từng thấy qua vẻ gấp gáp kia trên mặt Hạ An Lan. Anh lạnh lùng nói: “Cô bé kia là con gái của Du Dực đúng không? Đuổi theo mau, tôi muốn gặp cô bé đó.”

Thư ký nghe xong cực kỳ kinh ngạc, Thị trưởng làm sao vậy?

Cô bé kia có gì đặc biệt sao?

“Thị trưởng, cô bé kia đúng là con gái của Cục trưởng Du. Ngài không phải là nói sắp tới muốn mời nhà bọn họ ăn cơm sao, sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa bọn họ đã đi rồi. 10 giờ ngài có một hội nghị vô cùng quan trọng, nếu chúng ta không đi sẽ bị muộn mất...”

Hạ An Lan không biết mình muốn làm gì, nhưng anh biết rõ, chờ đến lúc anh nhìn thấy cô bé kia, trong lòng của anh sẽ có đáp án.

Xe phía trước Hạ An Lan đã đi xa, Hạ An Lan hối hận, đáng nhẽ anh nên xuống xe.

Nếu như xuống xe, anh có thể trông thấy cô bé kia rồi.

Thư ký không dám nói chuyện nữa. Lý trí của Hạ An Lan bây giờ hoàn toàn không tỉnh táo như ngày thường. Cậu ta không biết rốt cuộc là vì cái gì mới khiến cho ngài Thị trưởng thoáng chốc trở nên nôn nóng như vậy.

“Cậu lập tức điều tra cho tôi, vợ của Du Dực là ai, còn có cô bé kia... Tôi muốn có ảnh của nó.”

Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở: “Thị trưởng, tôi cảm thấy cho dù là điều tra được, cũng không bằng ngài trực tiếp hẹn bọn họ ăn cơm sẽ nhanh hơn. Ngài thấy đấy... ảnh chụp không thể so với người thật được đúng không?”

Thị trưởng quyết đoán sáng suốt của bọn họ bây giờ sao ngay cả điều này cũng không nghĩ ra được?

Hạ An Lan xoa xoa huyệt thái dương. Anh không nghĩ chỉ vì thấy được ánh mắt của cô bé kia, lại sẽ khiến anh mất đi lý trí như thế.

“Đúng, thấy người thật.” Anh đột nhiên ngẩng đầu: “Vậy cầu lập tức quyết định thời gian cho tôi. Ngày mai... không, ngay hôm nay liền hẹn bọn họ đi.”

Thư ký bị ánh mắt sắc bén kia nhìn cho run rẩy: “Vâng, vâng... Tôi lập tức sắp xếp thời gian.”

Vốn thư ký không dám nói, công việc hôm nay phải tiếp tục suốt đến tối, giữa trưa còn có một cuộc hẹn nhỏ, ăn cơm cùng với những người chịu trách nhiệm quản lý từng khu vực, hoàn toàn không thể lấy ra được chút thời gian dư thừa nào.

Bởi vì sau đó Hạ An Lan phải đi Thủ đô, phải ở đó lưu lại mấy ngày, còn phải đi cùng Tổng thống, tiếp đón một đoàn ngoại quốc viếng thăm. Vì vậy phải đem rất nhiều công việc tập trung xử lý sớm. Đừng bảo hôm nay, mà ngay cả ngày mai ngày mốt, có thể lấy ra được thời gian mới là lạ,

Trong lòng của cậu ta phát khổ, hành trình này làm sao chen lấn vào được đây.

Chỉ có thể hy vọng hai ngày này, Cục trưởng Du ở bên kia không có thời gian.

Trên đường đi, Hạ An Lan không nói thêm một chữ nào nữa, giống như bị đóng băng, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thư ký nhiều lần vụng trộm nhìn Hạ An Lan. Ngài Thị trưởng đã khôi phục được sự điễm tĩnh, thư ký không thể từ trên người anh nhìn ra được điều gì.

Khi đến Thị ủy, thư ký không kiềm chế được tò mò ở trong lòng, hỏi: “Thị trưởng, ngài... vì sao lại... hiếu kỳ đối với con gái Cục trưởng Du như vậy?”

Thư ký cũng không trông chờ Hạ An Lan có thể trả lời. Cậu ta chỉ là nhịn không được mới hỏi.

Nhưng cậu ta không ngờ tới, Hạ An Lan vậy mà lại nói: “Tôi thấy được ánh mắt của cô bé đó.”

Thư ký sững sờ: “A?”

Cậu ta hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, trông thấy ánh mắt cô bé kia lại đột nhiên mất đi tỉnh táo, muốn nhảy cả xuống xe để gặp người nhà họ?

Lúc cậu ta đang nghi hoặc không hiểu, Hạ An Lan tiếp tục nói: “Tôi có một cô em gái, lúc năm tuổi nó đã chết trong một trận hỏa hoạn...”

Thư ký theo anh rất nhiều năm, bình thường lĩnh hội ý nghĩ của cấp trên rất nhanh. Lý giải được ý của anh, cậu ta sửng sốt một chút, lúc ấy liền hiểu được, tám phần là nhìn thấy ánh mắt của cô bé kia, làm cho Thị trưởng nhớ tới người em gái mất sớm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.