Thư ký giờ mới hiểu được, thảo nào Hạ An Lan lại đột nhiên thất thố như vậy, hóa ra là bởi vì cái này.
Thư ký bỗng cảm giác được Thị trưởng không gì không làm được trong suy nghĩ của mình, hóa ra cũng là người bình thường.
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Thế nhưng cho dù là ánh mắt giống nhau, cho dù là lớn lên giống, bọn họ... cũng không thể nào là một người mà?”
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Đúng vậy, không thể nào là một người.”
Nhưng anh vẫn muốn gặp cô bé. trong lòng giống như là gặp ma vậy.
...
Giờ phút này, tâm tình của Du Dực cũng vô cùng phức tạp. Lúc trước anh một mực hoài nghi, về sau hỏi được người mới tiêu trừ được cái nghi hoặc kia ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, chính miệng Hạ An Lan nói cho anh biết, anh ta có một người em gái chết trẻ, nhiều năm trước đã mất do hỏa hoạn.
Du Dực quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thu sính. Nhìn khuôn mặt của cô, anh càng nhìn càng cảm thấy, giống như... cùng một khuôn mặt, có chút ăn khớp.
Trái tim của anh đập thình thịch, cái này... trước kia sao lại không phát hiện ra vậy?
Cái nghi hoặc đã tiêu trừ kia, hôm nay lại một lần nữa ngoi lên, hơn nữa còn lớn lên nhanh chóng.
Nhiếp Thu Sính cảm thấy anh có gì đó không đúng, hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao tinh thần có chút không tập trung thế. Anh đang trên đường lái xe đó.”
Du Dực lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì... bà xã, em...”
Nhiếp Thu Sính thở dài, đè lên tay của anh: “Được rồi, hay là anh đỗ xe trước đi. Anh như vậy em cảm thấy không lái xe được. Nếu anh có vấn đề gì, cứ hỏi trước đi.”
Du Dực ghé sát vào một chỗ ở phía trước tạm thời đỗ xe.
“Sau khi anh nói chuyện với người bạn kia liền không được bình thường. Có phải anh ta đã nói gì với anh không?”
“Em biết vừa rồi là ai nói chuyện với anh sao?”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Làm sao em biết được, là người nào vậy?”
“Hạ An Lan, Thị trưởng của Hải Thành.”
Nhiếp Thu Sính lập tức nghĩ tới: “A... em nhớ rồi, chính là con cáo già mà anh nói...”
Du Dực đột nhiên cảm thấy có chút hối hận: “Khụ khụ, cái đó... vợ à, lời này trong nhà chúng ta tự nói với nhau thôi. Kỳ thực anh ta... anh ta cũng không có đáng ghét như vậy.”
“Thật không? Không phải anh nói anh ta là người vô cùng âm hiểm sao? Như thế nào bây giờ lại thay đổi cách nhìn với anh ta rồi?”
Du Dực sờ sờ mũi: “Anh... anh có nói thế sao?”
“Có!”
Du Dực cảm thấy có khả năng chẳng bao lâu nữa, bản thân sẽ hối hận vì nói những lời kia. Không, anh đã có chút ít hối hận rồi.
“Cái này... trước không nói việc này nữa. Anh... bà xã, nếu như, anh là nói nếu như... ha ha, nếu như cuối cùng điều tra xong thân thế của em, người nhà em không... thích anh, thì phải làm sao?” Tuy rằng tất cả đều là suy đoán của anh, thế nhưng trong lòng Du Dực đã bắt đầu sợ hãi.
Anh có chút sợ suy đoán trong lòng của anh trở thành sự thật.
Nhiếp Thu Sính chọc một cái trên trán anh: “Anh thật ngốc rồi à, tại sao lại đột nhiên nghĩ như vậy. Lúc em quen anh là Nhiếp Thu Sính, cho dù thật sự đã điều tra xong thân thế, em là em, không có gì thay đổi. Anh ở đây lúc em bất lực nhất, xuất hiện ở lúc khó khăn bảo vệ em và Thanh Ti. Không có anh, em và Thanh Ti không chừng đều đã chết rồi. Bọn họ dựa vào cái gì không thích anh? Hơn nữa, em đã gả cho anh rồi, bọn họ còn muốn thế nào?”
Du Dực được những lời này của Nhiếp Thu Sính đánh thức trong nháy mắt, một tay ôm lấy cô: “Đúng, em đã gả cho anh rồi, em là vợ của anh.”
Trong lòng của anh nghĩ: Mặc kệ nó, cho dù ngày mai có phải là hồng thủy ngập trời hay không, dù sao vợ cũng đã lấy tới tay.