Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1080: Chương 1080: Anh thính phongkhông nhớ em sao?




Nhạc Thính Phong ngắt lời: “Mẹ...”

“Làm sao?”

Nhạc Thính Phong nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay con về sớm hơn bình thường, mẹ cũng không hỏi xem có chuyện gì xảy ra à?”

“Có chuyện gì sao, giờ con có thể gây ra chuyện gì chứ. Hiện giờ con đang là học trò ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Không phải con lại gặp rắc rối đó chứ?” Suy nghĩ của Tô Ngưng Mi vô cùng đơn giản, con trai mình đã cải tà quy chính, chịu khó học hành thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Nhạc Thính Phong nói: “Con nói với cô chủ nhiệm rằng con muốn tham gia kỳ thi vượt cấp.”

“Cái gì cơ?” Tô Ngưng Mi hoàn toàn không hiểu được ý tứ con trai mình: “Con trai... Con... nhắc lại lần nữa được không, vừa rồi, mẹ... Mẹ... Không nghe rõ...”

Không hề khoa trương, Tô Ngưng Mi ngoáy ngoáy lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm.

Nhạc Thính Phong thấy thế thì nhắc lại một lần nữa: “Con nói, con muốn tham gia kỳ thi vượt cấp.”

Tô Ngưng Mi sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống: “Con con... Con... Con trai, con điên rồi phải không?”

Vượt cấp ư?

Tô Ngưng Mi nghe được hai từ “vượt cấp” này thì đã thấy da đầu tê dại. Cô vốn cho rằng hai chữ “học tập” vốn đã không có mấy quan hệ với con trai mình, giờ lại thêm hai từ “vượt cấp” nữa, với con trai cô quả thực như nước sông không phạm nước giếng, không có chút liên hệ nào.

Đứa con trai ngốc nghếch của cô, từ trước tới giờ học tập đâu có tử tế gì, thành tích của nó chỉ có vậy, làm sao có thể tham gia thi vượt cấp được chứ?

Nhạc Thính Phong biết rằng một khi nói ra chuyện này, phản ứng của Tô Ngưng Mi sẽ là như vậy: “Con không hề điên đâu, con nói là con sẽ tham gia kỳ thi vượt cấp, cứ vậy đi.”

Tô Ngưng Mi nâng tay sờ trán con trai, lo lắng con trai mình phát sốt nên nóng đến hỏng đầu óc, hồ đồ mụ mị luôn rồi.

“Không nóng mà, vậy sao con lại... Lý do vì sao vậy? Mẹ biết con rất thông minh, cũng biết gần đây con đã cố gắng học tập thế nào, nhưng mà con trai à, chúng ta cần vun đắp nền tảng vững chắc trước đã chứ, không cần phải mạo hiểm như vậy đâu.”

Nhạc Thính Phong tránh khỏi bàn taycủa Tô Ngưng Mi: “Hôm qua, bài kiểm tra Toán của thầy giáo, con đạt 100 điểm, đây là điểm tuyệt đối duy nhất của toàn ban bọn con.”

“Hả?...” Tô Ngưng Mi khiếp sợ che miệng, nhìn con trai mình với vẻ không dám tin.

“Thật... Thật ư?”

“Mẹ không tin rằng con có thể thi được 100 điểm sao?”

Tô Ngưng Mi liên tục gật đầu: “Mẹ tin, mẹ tin, mẹ tuyệt đối tin...”

Dứt lời, hai mắt cô ửng đỏ. 100 điểm ư, cả đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện con trai mình có thể đạt được số điểm này. Tô Ngưng Mi kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.

Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nhìn xem, đây chính là người thân của cậu, người khác không tin cậu nhưng gia đình cậu chắc chắn sẽ tin.

“Nhưng mà có người không tin, họ nói là con đi chép bài người khác. Khi không tìm được chứng cớ, họ lại nói rằng đó là do thủ đoạn của con cao minh, còn nói rằng do nhà mình có tiền nên có thể mua chuộc được thầy giáo dạy Toán. Con không muốn tiếp tục ở trong cái ban như thế nữa.”

Nhạc Thính Phong tóm tắt sơ qua mọi chuyện một chút, Tô Ngưng Mi nghe thế thì tức giận, nghiến răng ken ket: “Ngày mai để mẹ đến trường với con, đứa nào dám nói con đi chép bài, mẹ sẽ xé rách miệng nó ra.”

Tiểu ma vương nhà bọn họ làm sao lại phải chịu loại uất ức như vậy chứ. Toàn bộ sách giáo khoa đều bị vẽ bậy hết lên, Tô Ngưng Mi ngẫm lại lại càng thấy tức giận đến muốn bốc hoả.

“Hai ngày tới con sẽ ở nhà ôn tập, tạm thời không đi học.”

Tô Ngưng Mi nghe thế thì biến sắc: “Vậy ư? Thế vừa đúng lúc, nhanh đi gọi điện cho Thanh Ti đi.”

“Mẹ...”

Cậu đã muốn đổi đề tài đến chuyện kia mà mẹ cậu lại vẫn dẫn mọi chuyện về chỗ cũ, rõ ràng vừa xong mẹ cậu cũng rất tức giận mà.

“Dù gì thì trước mắt con cũng không đi học, chuyện này chờ sau khi con gọi điện thoại cho Thanh Ti thì tính tiếp.”

Nhạc Thính Phong day day trán, cậu thật sự không còn lời nào để nói với người mẹ cực phẩm này của mình nữa rồi.

Bỏ cặp xuống, Nhạc Thính Phong cầm điện thoại, bấm số của nhà họ Du.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Thính Phong, anh không nhớ em sao, sao lâu như vậy rồi mà anh cũng không thềm để ý đến em?”

Nghe được giọng nói non nớt, mềm mại kia, khoé môi Nhạc Thính Phong không tự chủ được mà giương lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.