Cô Ngô nói với cô bé cán sự học tập: “Em cũng không cần làm cán sự học tập gì nữa, trước hết của học xem làm thế nào để trở thành một người đường đường chính chính trước đi.”
“Còn em nữa, ân cứu mạng, người ta không cần em báo đáp, vậy mà em còn dám lấy oán trả ơn. Thường ngày cha mẹ em ở nhà dạy dỗ em như thế sao? Nếu em đã như thế thì thứ cho người làm thầy như tôi không dạy nổi. Mời em về nhà để cha mẹ em từ từ bàn bạc, tìm cách dạy dỗ bảo ban em.”
Thường ngày cô Ngô cũng không phải là người hay nổi nóng, cư xử với học sinh trong ban chủ yếu vẫn là cổ vũ, kích lệ, rất ít khi giáo huẩn, dạy dỗ chúng.
Vì thế bọn học sinh chưa từng thấy cô phát hoả lớn như vậy. Trong lớp, ngoài giọng của Cô Ngô thì hết thảy đều lặng ngắt như tờ, tất cả đám học trò đều không lạnh mà run.
Những chuyện mà cô Ngô làm ở trường, Nhạc Thính Phong đương nhiên không hề hay biết. Khi về đến nhà, Tô Ngưng Mi mới nói cho cậu biết rằng có người tìm gặp cậu.
Nhạc Thính Phong không quan tâm lắm, chỉ hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
“Là Thanh Ti đó, thằng nhóc này, vài ngày rồi còn chưa liên hệ với con bé, người ta nhớ con đó, mau đi gọi điện cho Thanh Ti để nói chuyện với con bé một lúc đi, tranh thủ xin lỗi con bé. Hai ngày tới có thời gian, mẹ sẽ đưa con đi mua vài thứ để gửi qua cho Thanh Ti.”
Hôm nay Tô Ngưng Mi ở nhà nhận được điện thoại của Nhiếp Thu Sính. Hai người đã một thời gian không gặp nhau nên buôn chuyện hơi lâu, không dứt ra nổi.
Cuộc gọi hôm nay Nhiếp Thu Sính chủ yếu là muốn hỏi thăm xem Hạ An Lan với cô ở chung với nhau thế nào, khi nào thì định tổ chức hôn lễ, khi nào thì để song thân phụ mẫu hai bên gặp nhau, bla bla.... Còn chính thức đổi giọng gọi cô là chị dâu nữa chứ.
Thời điểm nói chuyện với Nhiếp Thu Sính, mặt Tô Ngưng Mi đã đỏ đến mức như bị lửa thiêu.
Nhưng mà cô vừa thẹn lại vừa thấy ngọt ngào. Từ trước đến giờ, cô chưa từng có cảm giác vui sướng đến vậy, có thể cùng bạn khuê mật cùng nhau chia sẻ chuyện tình cảm, chia sẻ tâm trạng, niềm vui sướng, ngọt ngào trong lòng mình.
Hai người tán gẫu được một lúc thì ở đầu dây bên kia, Thanh Ti đoạt lấy điện thoại từ tay Nhiếp Thu Sính, hỏi Tô Ngưng Mi rằng anh Thính Phong của cô bé có nhà không, sao trong thời gian này Thính Phong không hề gọi điện thoại cho cô bé.
Tô Ngưng Mi nói với Thanh Ti, đợi Nhạc Thính Phong tan học về nhà sẽ gọi lại ngay cho cô bé.
Nhạc Thính Phong thoáng nhíu mày: “Con muốn lên phòng ôn bài đã.”
Tô Ngưng Mi bắt lấy tay thằng con trai ngốc nghếch của mình: “Ôn bài cái gì mà ôn, ôn bài quan trọng hay Thanh Ti quan trọng hả? Mau đi gọi điện thoại đi, Thanh Ti nói nó sẽ cầm điện thoại chờ con đó, nhanh làm đi.”
Ôn bài làm sao quan trọng được bằng liên lạc với bà xã tương lai chứ???
Lúc này, thành tích học tập hay gì đó đều là mây bay cả thôi, chỉ có Thanh Ti mới là quan trọng nhất.
Hạ An Lan nghe vậy thì cũng có chút kinh ngạc, anh không ngờ rằng Mi Mi lại thích Thanh Ti nhà mình đến cỡ này, thường ngày cô luôn hy vọng Nhạc Thính Phong có thể để tâm vào học tập, nâng cao thành tích, chỉ cần thằng bé học hành chăm chỉ, tất cả mọi chuyện cô sẽ không để nó động vào.
Hôm nay anh lại thấy có chút kỳ quái, dường như cô có vẻ yêu thích Thanh Ti đến mức cuồng nhiệt, thậm chí còn đặc biệt hơn so với tình cảm anh dành cho con bé.
Hạ An Lan vuốt cằm, lâm vào trầm tư.
Nhạc Thính Phong liếc mắt lườm Hạ An Lan vẫn đang suy tư thất thần thì vội vàng ra hiệu bằng mắt với mẹ mình: “Mẹ, mẹ đây là đang muốn ngăn cản không cho con học tập sao?
Nếu để Hạ An Lan biết mẹ cậu ôm ý tưởng khác đối với Thanh Ti thì xem chừng sẽ không tốt cho lắm.
Nhưng Tô Ngưng Mi lại không nhận ra thâm ý của con trai mình, chỉ nghĩ rằng mắt thằng bé đang bị rút gân, co giật mà thôi: “Đương nhiên là không phải rồi, học tập quả thật rất quan trọng, nhưng mà... Thanh Ti càng quan trọng hơn, không lẽ con cảm thấy không hứng thú Thanh Ti bằng mấy bài tập trong sách giáo khoa sao? Đối mặt với cô bé xinh đẹp đáng yêu như Thanh Ti mà con vẫn nghĩ đến chuyện khác được hay sao?