Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 288: Chương 288: Anh tự mình tìm vợ, không liên quan đến bọn họ




Du Dực nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Anh bối rối bởi câu hỏi vừa rồi của cô, nói: “Thu Sính, nhà anh ở Hải Thành cũng là gia tộc có chút danh vọng, nhưng một gia đình như vậy thì lại càng phức tạp. Bề ngoài ổn định mà trong thì rốn ren, chính anh cũng không muốn trở về đó, chắc em cũng hiểu được, gia đình như thế nhiều chuyện phức tạp như nào.”

Nhiếp Thu Sính lần đầu tiên được nghe Du Dực nói đến chuyện trong nhà. Nhìn sắc mặt anh, lại nghe cách nói chuyện của anh, Nhiếp Thu Sính bỗng thấy có chút đau lòng. Trước kia anh không nói, cô chỉ nghĩ là anh không muốn nói, nhưng không nghĩ tới, thì ra chuyện này lại chứa nhiều ẩn tình phức tạp như vậy.

Cô muốn an ủi Du Dực, lại không biết nên an ủi như thế nào, vì cô không biết, nên nói thế nào mới đúng.

Du Dực thở dài một tiếng: “Đã rất nhiều năm anh không trở về nhà, bọn họ vẫn luôn thúc giục anh. Thực sự anh cũng không muốn đưa em về nhà chút nào. Anh sợ, sau khi em biết chuyện nhà anh, sẽ ghét bỏ anh.”

Nhiếp Thu Sính kinh ngạc mở to hai mắt, “Em... ghét bỏ anh? Anh đừng nói đùa. Em... đã kết hôn một lần, còn có con gái nhỏ. Đôi khi, em còn suy nghĩ, rốt cuộc là anh thích em ở điểm gì chứ?”

Ngón tay Du Dực vuốt ve phần da non mềm phía sau tai Nhiếp Thu Sính: “Xem ra, em thật không biết sức hấp dẫn của mình lớn chừng nào, anh chưa từng động lòng với ai, em là người đầu tiên, còn là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Mặt cô đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy anh một chút. Cứ luôn như thế, anh cứ bất chợt nói một câu, lại khiến cô cảm thấy thẹn thùng. Cô sợ những lời sau đó của anh khiến mình khó có thể chống đỡ, vội lảng sang chuyện khác: “Thế... anh có định khi nào thì về nhà không? Chẳng lẽ không định quay về hay sao?”

Du Dực nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Nhiếp Thu Sính: “Trước tiên cứ trì hoãn đã, hiện tại không phải là thời điểm tốt để trở về. Huống chi, anh tự mình tìm vợ, vốn không liên quan gì đến bọn họ.”

Du Dực tất nhiên vô cùng rõ ràng mục đích ba mẹ anh yêu cầu phải đưa Nhiếp Thu Sính trở về. Không có gì ngoài chuyện muốn xem cô con dâu này, liệu có giống như con dâu cả, xuất từ danh môn, gia thế hiển hách không.

Nếu đúng, bọn họ tất nhiên sẽ mở rộng cửa lớn hoan nghênh, còn nếu không phải, họ chắc chắn sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn đê tiện để chèn ép. Anh thật sự không muốn cho Nhiếp Thu Sính phải đối diện với bộ mặt xấu xa của những người mà anh gọi là người nhà ấy. Mặt Nhiếp Thu Sính hơi nóng lên, Du Dực gọi cô là vợ, cô dường như đã chậm rãi thích ứng rồi.

Lúc mới ôm Nhiếp Thu Sính, Du Dực thật sự chỉ muốn tìm chút an ủi từ cô. Nhưng càng ôm, tâm tư càng không đứng đắn, không nhịn được ý nghĩ muốn làm bậy. Tay cũng dần bắt đầu làm chuyện xấu, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Anh không nhịn được, bắt đầu hôn lên vành tai Nhiếp Thu Sính, rồi lại từ tai chuyển dần xuống cần cổ trắng ngần. Hôm nay cô mặc cổ áo khoét sâu lại càng khiến anh có nhiều không gian để khiêu khích.

Thân mình Nhiếp Thu Sính bị ôm chặt, muốn đẩy anh ra nhưng hai tay cũng không có sức, hai bàn tay nắm áo sau lưng anh, cảm thụ làn môi anh đang làm loạn trên xương quai xanh của mình, đột nhiên, anh cắn một cái khiến Nhiếp Thu Sính bị đau đến giật cả mình: “Anh... nhẹ một chút...”

Giọng nói yêu kiều của cô giống như đang làm nũng khiến Du Dực nghe thấy lại càng không khống chế được, ngón tay nhấc cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ mà hôn lên.

Đêm hè đầy gió nóng, trên ban công có thể nghe được tiếng gió vù vù ngoài cửa. Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy gió thổi đến trên người cô nóng bỏng như đang nướng thịt vậy. Làn váy bị vén lên, bàn tay Du Dực dọc theo đùi cô trườn lên trên, cuối cùng tiếp xúc với vùng đất cấm.

Nhiếp Thu Sính giống như đột nhiên bị kinh hãi, dùng sức đẩy anh một cái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.