Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 289: Chương 289: Anh sẽ không cưỡng ép em, anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng




Cô đỏ mặt, có chút kích động nói: “Thanh Ti còn đang thức chờ em về ngủ cùng. Anh cũng thật là... Đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút đi. Em... em về phòng trước đây.”

Du Dực ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt thâm thúy, ngoài chút bất mãn vẫn còn một phần lửa tình rực cháy, vô cùng hấp dẫn, anh nhìn Nhiếp Thu Sính mà tim đập vẫn thình thịch.

Anh hỏi: “Thu Sính... đến bao giờ... Em mới có thể... cho anh ….?”

Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút kích động: “Từ từ... em, em vẫn chưa sẵn sàng, chờ em... chờ em... chuyện đó...”

Du Dực hít sâu vài hơi, cuối cùng buông cô ra: “Không vội, anh sẽ không cưỡng ép em... Anh không vội....” mới là lạ.

Mấy chữ cuối, Du Dực cũng chỉ dám cắn răng nói ở trong lòng.

Có trời biết, anh cũng đã nghĩ đến chuyện chẳng thèm quan tâm, cứ thế bế cô vào phòng ngủ đóng cửa lại, đặt trên giường, sau đó….

Có điều, cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Anh vốn là muốn đàng hoàng cưới Nhiếp Thu Sính về làm vợ, muốn tôn trọng cô. Về chuyện kia…, nếu cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc cô. Anh sẽ không khiến cô thấy khó chịu trong lòng.

Cô thấp giọng nói: “Em về phòng trước đây.”

Nhiếp Thu Sính che mặt chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại, ngượng ngùng không chịu được. Cô cũng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy không nói ra được, thậm chí có chút kích động bất an. Nhiếp Thu Sính xoa xoa mặt, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, tại sao mỗi lần bọn họ như vậy, ban đầu đều nồng nhiệt hòa hợp, nhưng đến khúc sau, lại khó khăn mà kiềm lại. Bởi vì, cô vẫn cho rằng, lần đầu tiên của mình không phải dành cho Du Dực. Cô... thực lo sợ anh sẽ chán ghét cô, đây vẫn là gút thắt lớn trong lòng Nhiếp Thu Sính. Như một cái gai ghim trong lòng cô, cô không biết phải làm thế nào mới nhổ đi được.

Đột nhiên giọng nói non nớt của Thanh Ti vang lên: “Mẹ.”

Nhiếp Thu Sính vội ngẩng đầu: “Con gái bé bỏng, sao lại tỉnh giấc thế?”

“Con muốn đi vệ sinh.”

Nhiếp Thu Sính xoa đầu cô bé: “Đi thôi.”

Chờ Thanh Ti trở lại giường, Nhiếp Thu Sính lấy chăn mỏng đắp lên trên bụng cô bé, nhìn cô bé ngủ say, nhưng chính mình lại chẳng hề buồn ngủ.

Cô nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, nơi này không phải thôn Yến Hà, cũng không phải huyện Bình, càng không phải là Lạc thành nơi cô mất mạng kiếp trước; nơi đây là nơi để cô bắt đầu một cuộc đời mới.

Nhiếp Thu Sính nhìn Thanh Ti, trên mặt lộ ra nụ cười. Cô sẽ cố gắng hết sức, cố gắng cùng Du Dực an an ổn ổn mà làm một đôi vợ chồng bình thường; cố gắng, nhổ cái gai đang ghim chặt trong lòng cô đi.

Cô sẽ không để những người hay những chuyện trong quá khứ tiếp tục dây dưa đeo bám mãi lấy cuộc sống hiện tại của cô nữa.

...

Nhà họ Du ở Hải Thành, đêm nay lại loạn cào cào đến khuya mới tạm lắng.

Vợ chồng Hạ Như Sương cùng rời khỏi bữa tiệc, mỗi người lại ôm một tâm tư khác nhau. Về đến nhà, chỉ thấy vợ chồng ông bà Du ngồi ngoài phòng khách, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi. Hạ Như Sương đi qua, dịu dàng hỏi: “Ba mẹ làm sao vậy, có chuyện gì không vui sao? Đừng tức giận, có chuyện gì, cứ nói với chúng con, ai dám làm ba mẹ không vui, con sẽ cho kẻ đó một bài học.”

Bà Du nắm tay Hạ Như Sương, phẫn nộ nói: “Còn không phải là do thằng em trai chẳng ra gì của các con, mẹ bảo nó mau đưa đứa con gái kia về đây cho mẹ xem mặt, nó lại nói là không có thời gian. Mẹ bảo nó gửi ảnh về đây, nó cũng không đồng ý. Còn nói đấy là vợ chồng nó tâm đầu ý hợp, về ở với nhau, không cần ba mẹ đồng ý. Đúng là muốn chọc mẹ tức chết mà. Con nói xem, tại sao nhà họ Du chúng ta lại có đứa con trai ngỗ nghịch như thế?”

Ông Du lạnh lùng quát: “Hừ, có bản lĩnh thì cả đời nó đừng có bước chân về nhà này, đừng mang họ Du nữa, cứ dẫn đứa con gái kia ở bên ngoài tự lo thân mà sống cả đời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.