Vợ chồng Hạ Như Sương liếc mắt nhìn nhau một cái, ả mỉm cười: “Ba, mẹ... Hai người đừng tức giận, chắc là chú ấy bận quá thôi. Con nghĩ chờ đến khi chú ấy rảnh rỗi tự nhiên là sẽ về nhà. Ba mẹ nghĩ xem, dù chú ấy không muốn, thì vợ chú ấy chắc chắn là muốn. Dù sao, đâu có cô gái nào không muốn gặp ba mẹ chồng, không muốn được ba mẹ chồng thừa nhận. Nếu ngay cả bố mẹ nhà trai còn chưa từng gặp, thế này... còn tính là hôn nhân sao?”
Lời này của Hạ Như Sương còn một ý khác là, nếu đã không muốn trở về, thì cô gái kia tất nhiên là loại cực kỳ tệ hại, không có một chút hiếu thảo, không coi hai ông bà ra gì.
Thứ con dâu như vậy, dù Hạ Như Sương không nói, hai người tuyệt đối cũng sẽ không coi cô là người trong nhà. Hạ Như Sương luôn chuẩn bị trước, mặc kệ người này đối với ả có uy hiếp gì hay không, trước hết cứ phải gài bẫy đã. Có điều, trong lòng ả cũng không hiểu sao mình lại bài xích vợ của Du Dực theo bản năng như vậy; rõ ràng ngay cả mặt mũi cô ả cũng chưa hề biết.
Du Khiên cũng hùa theo: “Ba, mẹ, Hạ Như Sương nói vậy cũng có lý. Lúc ba mẹ gọi điện cho Du Dực cũng đừng cứ nôn nóng như thế, lần sau để con gọi cho chú ấy.”
Du mẫu cảm thán: “May mắn còn có hai con ở cùng bố mẹ, nếu không, chúng ta sớm đã bị cái thằng con trai vô liêm sỉ kia làm cho tức chết rồi.”
Hôm nay lời Du Dực nói, thật ra còn gay gắt hơn bà Du nói nhiều.
Du Khiên nói: “Du Dực từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Bây giờ mẹ cãi nhau với chú ấy, nói không chừng, càng kích thích chú ấy bất mãn hơn. Vậy nên, ba mẹ cũng đừng chấp nhặt với chú ấy nữa. Nhiều năm như vậy nào ai đã thấy chú ấy chịu thay đổi đâu. Lần sau để con gọi điện, sẽ từ từ mà nói cho chú ấy hiểu.”
Hạ Như Sương thản nhiên liếc mắt nhìn chồng, lời này của hắn quả thật có ý tứ. Mới nghe, tưởng chừng như là lời nói của một ông anh không có lòng dạ gì, nhưng thực ra là cố ý bêu xấu Du Dực. Hạ Như Sương cúi đầu, cười lạnh, Du Khiên, hoá ra cũng chỉ như vậy.
Ông Du buồn bực nói: “Thằng nghịch tử kia, ba thật sự nghi ngờ không biết nó có phải là oan nghiệt từ kiếp trước của nhà họ Du không nữa.”
Hạ Như Sương cùng Du Khiên vội vã an ủi, khuyên giải để hai người bớt giận, rồi mới lên lầu. Hạ Như Sương tới phòng con trai - Du Hí, ả đi vào đúng lúc thằng bé đang say mê với chiếc máy chơi game mới mua. Du Hí nhìn thấy mẹ bước nào, vội vã đánh rơi cả điều khiển, sợ tới mức miệng nói lắp, “Mẹ... Mẹ, sao mẹ lại vào đây?” Đêm đã khuya mà con trai còn chưa ngủ, Hạ Như Sương răn dạy một phen, tịch thu luôn cả máy chơi game.
Cuối cùng nói: “Bác con đến Hải Thành, hai ngày nữa mẹ dẫn con đi thăm bác.”
Du Hí hiện tại cái gì cũng không cần, nó chỉ cần cái máy chơi game của nó thôi, đấy là chưa kể, ông bác kia thật sự rất đáng sợ.
Nó hỏi: “Mẹ... Không đi được không?”
“Không thể.”
Hạ Như Sương lạnh lùng nghiêm mặt, kéo thằng bé lại cầm lấy chiếc vòng đang đeo trên cổ nó, nói: “Đến lúc đó, nhớ phải đeo chiếc vòng này, biết chưa?”
Du Hí lầu bầu: “Vâng, con biết rồi.”
Hạ Như Sương nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ, mặt vô cùng dữ tợn.
Dù phải dùng biện pháp hay thủ đoạn gì, ả nhất định phải hoàn toàn hủy diệt mối tình thuở nhỏ trong lòng Hạ An Lan, nhất định phải khiến cho Nhiếp Thu Sính hoàn toàn biến mất.
….
Đêm đã về khuya, Hạ An Lan còn chưa đi ngủ, Hải Thành này là thành phố lớn phát triển hàng đầu cả nước, đồng thời, vấn đề cũng nhiều đếm không xuể.
Thư ký cùng anh đến Hải Thành nhậm chức thấp giọng nói: “Thị trưởng, tổng thống có gửi thư đến, người có thể làm chuyện này đã quay lại thủ đô.”
Hạ An Lan ngẩng đầu: “Tốt... Người nọ tên là gì?”
“Du Dực...”