Hạ An Lan nhíu mày: “Du Dực... “
Sao lại là họ Du?
Vì Hạ Như Sương, Hạ An Lan đều không có ấn tượng tốt đẹp gì với người nhà họ Du.
Thư ký đại khái cũng nhìn ra Hạ An Lan đang nghi hoặc, nói luôn: “Nhưng mà, lai lịch người này, cũng có điểm đáng chú ý.”
“Lai lịch ra sao?”
“Anh ta là... em chồng của cô Như Sương. Nhà họ Du có hai con trai. Tuy nhiên, căn cứ theo tin tức thu thập được, người này từ nhỏ đã không hợp với người trong nhà, từ thời cấp 2 đã chuyển vào trường ở ký túc, từ đó ít khi về nhà. Sau đó lên cấp 3, lại giấu người nhà ghi danh vào trường quân đội, mấy năm gần đây đều không quay lại lấy một lần. Ở Hải Thành người quen anh ta cũng chẳng có bao nhiêu. Ba mẹ anh ta mỗi khi nhắc đến với người ngoài đều chỉ tiếc dạy con không ra gì, nói anh ta là nghịch tử.”
“Thế nhưng, vẫn là người nhà họ Du.”
Thư ký lại nói: “Lúc trước... ngày mà cô Như Sương kết hôn với anh Du, thật ra anh ta có quay về tham dự, nhưng mà… không biết nảy sinh chuyện gì, hôn lễ còn chưa kết thúc mà người đã bỏ đi rồi. Từ đó đến giờ đã mấy năm, cũng chưa từng thấy trở về nhà.”
Lời nói của thư ký quả thực uyển chuyển, nhưng Hạ An Lan rất rõ ràng, chuyện này hẳn không ngoài việc Hạ Như Sương giở trò quỷ gì đó.
Hạ An Lan cười lạnh, lại là người phụ nữ kia.
“Biết rồi, gửi tài liệu cho cậu ta, bảo cậu ta nhanh chóng làm chuyện này.”
“Vâng!”
….
Trời sáng, Du Dực đưa Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti đi trung tâm thương mại. Tới nơi, Thanh Ti cùng Nhiếp Thu Sính đều kinh ngạc không thôi, trung tâm thương mại đa dạng quá, bán đủ mọi thứ, rực rỡ muôn màu, chỉ xem thôi cũng không xuể.
Nơi này so với huyện Bình, đúng là làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Du Dực quay qua Nhiếp Thu Sính nói: “Em muốn mua cái gì thì mua.”
Nhiếp Thu Sính nói: “Hay chúng ta mua rèm cửa trước đi?”
Rèm cửa trong nhà đều là do bọn Vương Tế Xuyên trang bị, nhưng dù sao cũng chỉ là ứng biến nhất thời, không ăn nhập gì với nội thất trong nhà. Cho nên Nhiếp Thu Sính muốn mua rèm để trang trí lại cho căn nhà. Nhiếp Thu Sính đã sớm tính toán qua, trong nhà cần bốn tấm rèm, còn ước tính hết bao nhiêu tiền.
Đến khu vực hàng gia dụng, Nhiếp Thu Sính xem qua hai cửa hàng, tới cửa hàng thứ ba mới thấy ưng ý, màu sắc, hoa văn và chất lượng đều tốt, cô chọn cho Thanh Ti màu hồng nhạt, có ren, Thanh Ti rất thích.
Cô hỏi Du Dực: “Phòng anh dùng màu nào?”
Du Dực nhìn cô cẩn thận chọn lựa mấy tấm vải rèm, trong lòng vô cùng mềm mại: “Em thích là tốt rồi, màu nào cũng được.”
Nhiếp Thu Sính nhìn xem mấy loại rèm, “Cái kia... Lam nhạt? Màu tím thì có hơi chói, cũng không hợp với nội thất trong nhà lắm.”
Du Dực gật đầu: “Ừ, màu lam nhạt cỏ vẻ hợp, lấy cái này đi.”
Nhiếp Thu Sính vui vẻ nói với người bán hàng: “Vậy là bốn tấm, như vừa rồi tôi nói nhé.”
Rèm phải đặt trước, chọn vải cùng kiểu dáng màu sắc, giao tiền đặt cọc, chờ ngày mai mới giao tới. Đặt xong rèm, cô định đi mua hai bộ bát đĩa, lúc đi ngang qua khu thời trang trẻ em, nhìn vào thấy có vài bộ đồ trẻ em rất đẹp, nhịn không được bèn dắt Thanh Ti đi vào. Nhìn thấy đủ loại áo quần trẻ em đầy màu sắc xinh đẹp lại hiện đại, Nhiếp Thu Sính cảm thán, đúng là thủ đô, so với huyện Bình thì quần áo trẻ em ở đây đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Cô chọn hai bộ mình cảm thấy ưng ý nhất, cho Thanh Ti mặc thử. Quả nhiên, Thanh Ti mặc vào xong, còn xinh đẹp hơn búp bê trong tủ kính. Đôi mắt to tròn, da trắng như tuyết, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, gương mặt khả ái, xinh đẹp làm cho ai nhìn thấy cũng đều muốn ôm một cái.