Lần đầu tiên nấu ăn cho ba mẹ, cô cứ lo lắng họ không thích.
Ông Hạ cố kiềm lòng không khóc, nói: “Ngon, ngon lắm… Đây là bữa ăn ngon nhất trong mấy mươi năm qua của ba, tài nghệ của Tiểu Ái chúng ta đúng là rất tuyệt… rất tuyệt…”
Bà Hạ cũng gật đầu: “Đúng, rất ngon, thật sự rất ngon, con đã giúp mẹ nếm lại vị ngon của cơm đó.”
Trong những năm qua tưởng con gái đã chết, mỗi bữa ăn mà bà Hạ ăn đều cùng một mùi vị, chua ngọt đắng cay mặn, năm mùi vị trên đời trong miệng bà đều là cay đắng.
Cho đến hôm nay, cuối cùng bà lại có thể nếm được rốt cuộc mùi vị của năm vị này là thế nào.
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Ba mẹ thích là tốt rồi, sau này ngày nào con cũng nấu cho ba mẹ.”
Gặp được ba mẹ ruột của mình, trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng rất đau khổ chua xót, họ đã già yếu như thế, đặc biệt là khi nhìn bà Hạ, cô sớm đã nghe Hạ An Lan kể, mẹ cô vì thương nhớ cô, ngày nào cũng khóc, sau khi cô mất tích, sức khỏe của bà đã yếu đi nhiều, chẳng được mấy năm đã nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Nhiếp Thu Sính không ngờ vị trí của cô trong lòng ba mẹ lại quan trọng như thế, cô rất vui, cũng rất đau lòng.
Trước kia cô không biết ba mẹ mình vẫn còn sống, nếu đã biết, sau này nhất định phải thật hiếu thuận với họ.
Anh cả công việc bận rộn, quanh năm suốt tháng không về nhà, dù sao ở nhà cô cũng chẳng có việc gì, sau này sẽ do cô chăm sóc ba mẹ, để họ vui vẻ an hưởng tuổi già.
Mắt của ông Hạ lại đỏ lên, gật đầu nói: “Được… được…”
Nhiếp Thu Sính gắp một miếng dưa chuột trộn: “Mẹ, mẹ ăn nhanh đi.”
Sau màn nhận người thân, cả nhà sau khi kích động cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại.
Hai ông bà dù gì tuổi tác cũng đã cao, dù cho có vui hơn kích động hơn, cũng không thể thức thêm nữa, đặc biệt là ông Hạ, thức từ tối qua đến trưa nay đã giỏi lắm rồi.
Thế nên, sau khi hai ông bà ăn xong, Nhiếp Thu Sính đưa họ đi một vòng quanh khu để tiêu hóa thức ăn, xong đưa họ về phòng nghỉ ngơi.
Bà Hạ không nỡ để Nhiếp Thu Sính đi, nên cô đã ở lại với bà, ngồi canh cho bà, đợi bà ngủ rồi mới rời đi.
Hạ An Lan chuẩn bị đến phòng Thị chính làm, anh nói với Nhiếp Thu Sính: “Vốn định ngày mai đưa em về Lạc Thành, giờ thì tốt rồi, không cần về nữa, ngày mai cả nhà ta sẽ ở đây đón tết đoàn viên, ngày tết này, chúng ta đợi lâu quá rồi.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Dạ, vâng… Lát nữa em đi siêu thị mua thêm ít đồ ăn, chuẩn bị ngày mai đón Tết Trung thu.”
“Em đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi, cần gì thì để anh bảo người đưa đến nhà.”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Vậy sao được, em đi dạo quanh ở siêu thị, mới biết bản thân cần mua gì, chuyện mua rau anh đừng lo, lát nữa Du Dực đi cùng em là được.”
“Vậy được, nếu còn cần gì khác, thì nói với anh, biết không?
“Biết rồi, biết rồi, anh mau đi làm đi.”
Hạ An Lan cười cười, đây là chê anh phiền, muốn đuổi anh đi đây mà.
Anh nói với Du Dực: “Đúng rồi, Du Dực, cậu lái xe đưa tôi đi đi, thư ký của tôi đang xử lý việc khác, tôi không bảo cậu ấy đến đón.”
Du Dực biết rõ Hạ An Lan đang muốn gì, anh gật đầu: “Được, để tôi đưa anh đi!”
Thật ra anh đang khinh thường Hạ An Lan, hừm, gạt ai chứ, cái cớ này chẳng khiến người khác phục gì cả.
Nhiếp Thu Sính dặn dò anh: “Vậy anh lái xe chậm thôi nhé.”