Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 566: Chương 566: Bà xã, bà không được giành với tôi




Hạ An Lan giải thích với họ: “Trước đây rất nguy hiểm, thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ, sau khi kết hôn với Tiểu Ái, cậu ấy đã không đi làm nhiệm vụ nữa, dù sao cũng là Cục trưởng, phải thường xuyên ngồi ở Cục.”

Ông Hạ chau mày: “Không thường đi làm nhiệm vụ, vậy con còn bảo cậu ấy đến giúp con giải quyết rắc rối, con xem con đó, đó cũng là em rể của con, sau này những việc nguy hiểm như thế, đừng bảo cậu ấy làm nữa.”

Hạ An Lan gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng, sau này con nhất định sẽ không bảo cậu ấy làm, trước đây do con không biết cậu ấy là em rể mà? Nhưng cậu nhóc ấy cũng ghê gớm lắm, ba đừng thấy giờ cậu ấy thể hiện rất tốt, trước đây trước mặt con, chẳng khách khí chút nào.”

Thanh Ti đột nhiên chạy đến, nói: “Ba của con rất tốt rất tốt, nếu không có ba, con và mẹ đã không thể gặp ông ngoại bà ngoại và cậu rồi.”

Hạ An Lan sững người, tiêu rồi, tiểu công chúa nhất định cho rằng anh đang nói xấu ba của con bé.

Ông Hạ cười với Thanh Ti, khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Đúng rồi ba rất tốt, ông ngoại bà ngoại đều rất thích ba con, đến đây bé cưng, để ông ngoại bế con có được không.”

Bà Hạ nhanh chóng đưa tay ra: “Thanh Ti, đến đây, đến bên bà nè.”

Bà nhìn thấy một cô bé xinh xắn như Thanh Ti, chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều tan chảy vì con bé.

Nhìn thấy nó, trong lòng bà như nhớ lại Tiểu Ái lúc còn bé, hai mẹ con đúng là rất giống nhau.

Ông Hạ dỗi nói: “Bà này, bà đừng giành với tôi chứ!”

Hạ An Lan cuối cùng cố nhịn cười.

Thanh Ti cắn ngón tay, sang chơi với ông ngoại, hay chơi với bà ngoại đây? Thật khó chọn quá!

Cũng may, chẳng lâu sau Nhiếp Thu Sính đã bước ra, “Ba mẹ, con nấu cho ba mẹ chút mì, ba mẹ qua ăn đi.”

“Được… Được… Con đừng bận rộn quá, nấu đại chút gì đó là được.”

“Con cũng chẳng nấu gì khác, chỉ làm vài món đơn giản thôi.”

Du Dực bê hai bát lên, còn bảo Nhiếp Thu Sính xào thêm hai đĩa rau, và bê hai đĩa rau trộn ra.

“Ba mẹ ăn đi cho nóng, ba mẹ biết không, mì mà Thu… à, Tiểu Ái nấu, là tuyệt nhất, bình thường ở nhà, cô ấy nấu mì con có thể ăn một lượt ba bát đó.”

Thanh Ti lắc lắc cái đầu bé nhỏ: “Không đúng, lần trước rõ ràng ba ăn đến bốn bát, con nhớ rất rõ mà.”

Cả nhà được một trận cười to, Hạ An Lan bế Thanh Ti lên vuốt vuốt tóc mái mềm mượt của con bé.

Du Dực mỉm cười, nhóc con này tìm được chỗ dựa mới rồi, còn nói hết khuyết điểm của anh ra.

Nhiếp Thu Sính đưa đũa cho ba mẹ cô: “Ba mẹ, ba mẹ ăn thử xem.”

Hai bát mì nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, hương thơm đó như có thể đi vào trái tim người khác, vương vấn trong lòng, khiến họ rất xúc động.

Ăn mì do con gái nấu, hai ông bà chẳng nói gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên, cảm động chua xót hòa quyện trong lòng, chớp mắt, đã hơn hai mươi năm, con gái đã không còn là cô bé để họ ôm trong lòng nữa rồi.

Vào lúc cả hai người không biết, cô ở một nơi xa xôi một mình lớn lên, cô lấy chồng khi nào, sinh con khi nào, ba mẹ cô đều không biết.

Bữa cơm này, mùi vị trong miệng ông bà Hạ chỉ có đau khổ, chua xót, họ cảm thấy, là do họ chưa làm tròn trách nhiệm làm ba mẹ.

Là họ tin rằng Tiểu Ái đã chết, là họ không phái người đi tìm.

Nếu họ kiên trì tin Tiểu Ái vẫn chưa chết, nếu họ có thể sớm ngày phái người đi tìm, thời gian hai mươi năm, họ sớm đã có thể tìm thấy Tiểu Ái.

Nhiếp Thu Sính thấp thỏm hỏi: “Ba mẹ, có ngon không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.