Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 587: Chương 587: Bắn bỏ, đánh bọn họ ra ngoài cho ta




Một câu của ông Hạ khiến cả hai mẹ con bà Du đều sửng sốt.

Ông lại tiếp tục nói: “Cửa nhà họ Hạ chúng tôi thấp lắm, thật sự không chịu nổi đại lễ này của bà đâu, tôi nghĩ bà hiểu lầm ý tôi rồi, nhà chúng tôi có quan hệ gì với nhà bà sao? Nếu đã không có quan hệ thì các người vẫn cố tình trưng mặt dày ra, mặc kệ chủ nhà có mất hứng ra sao cũng quyết tâm đến nhà người ta ăn chực sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là nhà họ Hạ chứ không phải nhà họ Du các người phải không? Các người coi người trong nhà chúng ta là người chết cả sao? Bắt nạt con gái tôi rồi vẫn còn dám vác mặt đến đây, giỏi, nếu đã muốn ăn đòn như vậy, Hạ An Lan, khách khí làm gì nữa, gọi bảo vệ đến đây, bắn bỏ, đánh bọn họ ra ngoài cho ta.”

Vừa rồi ông Hạ nghe hết câu chuyện, ông cũng hiểu rõ rằng bà già nhà họ Du này vốn không biết con bé là con gái nhà họ Hạ nên mới khiến Tiểu Ái của ông chịu đủ nhục nhã, giờ đây biết chân tướng rồi lại không biết thế nào gọi là liêm sỉ mà đến đây nhận quan hệ với nó. Hừ, nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp thế sao? Cho dù con gái ông có muốn tha thứ cho bà già này thì ông cũng sẽ không đồng ý.

Trên mặt bà Du vô cùng hoang mang, luống cuống, bà ta quay lại nhìn sang phía con trai cả cầu cứu nhưng thằng con trai “tốt đẹp” của bà giờ cũng không biết phải làm thế nào.

Hạ An Lan nhếch miệng, gật đầu: “Vâng!”

Anh bế Thanh Ti đến trước bàn, cầm lấy điện thoại, gọi sang phòng bảo vệ: “Alô, tôi là Hạ An Lan, có một số phần tử xông vào nhà tôi trái phép, các anh cử người đến đây bắt họ ra ngoài.”

Bà Du bối rối, nói: “Ông bà thông gia, có chuyện gì thì từ từ nói đã, mọi người không thể làm như thế được, chúng tôi mang theo quà tặng đến đây thăm hỏi, tất cả đều theo đúng cấp bậc lễ nghĩa mà. Cho dù mọi người không muốn gặp chúng tôi thì chúng ta cứ ngồi xuống, từ từ nói chuyện đã có phải hơn không, cần gì gây náo loạn khó coi như thế chứ? Nhà họ Hạ ông bà cũng là dòng dõi thư hương, danh môn thế gia, đuổi đánh người khác như thế có vẻ không tốt lắm đâu...”

Hạ An Lan cười lạnh: “Du phu nhân bà nói đúng một điểm, người nhà họ Hạ chúng tôi luôn bao che khuyết điểm, chúng tôi không hiểu cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa, không dám so sánh với nhà họ Du các người, chồng ở ngoài nuôi vợ bé, sinh con riêng, con trai con dâu cả thì ông ăn chả bà ăn nem... Lễ nghĩa như nhà các người chúng tôi không dám trèo cao.”

Lời châm chọc của Hạ An Lan vô cùng sắc bén, từng lời từng lời đều lột trần toàn bộ những bê bối nhà họ Du, khiến mấy người bọn họ nghe xong chỉ cảm thấy trên mặt nóng như muốn bị thiêu cháy.

Anh trai của Du Dực run rẩy: “Cậu... Cậu...”

“Tôi nói sai sao? Tôi chỉ trần thuật lại sự thật thôi.”

“Các người không cần khinh người quá đáng như thế.”

“Khinh người quá đáng ư? Tại sao lại không thế chứ, lúc trước khi các người khinh thường, bắt nạt em gái tôi thì sao không nghĩ cái gì gọi là quá đáng?”

Bà Du run rẩy đứng lên: “Tôi... Tôi... Lúc đó không biết... Tôi...”

Hạ An Lan cười lạnh: “Không biết chuyện gì? Lúc đó bà không biết Nhiếp Thu Sính là con gái nhà họ Hạ ấy à? Như vậy, không lẽ nếu là con cái gia đình bình thường, không quyền không thế thì đáng bị bà coi thường, khinh rẻ hay sao?”

Anh vừa dứt lời thì đội bảo vệ đã chạy đến: “Thị trưởng Hạ, có phải là ba người bọn họ hay không?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đúng, đuổi toàn bộ bọn họ đi cho tôi.”

Đội bảo vệ tiến lên bắt lấy ba người bọn họ. Anh trai Du Dực giãy dụa đứng dậy: “Thả tôi ra, thả tôi ra, các người có biết tôi là ai không?”

Đội bảo vệ đương nhiên là mặc kệ gã, Thị trưởng Hạ bảo bọn họ bắt người thì bọn họ sẽ bắt người đuổi ra ngoài.

Bà Du giãy dụa, muốn thoát khỏi tay đám bảo vệ, bà ta kêu gào, nói: “Như Sương, không phải con nói là người nhà họ Hạ đối xử với con rất tốt, con được bọn họ yêu thương, sủng ái vô cùng sao? Con mau nói đỡ cho mẹ đi, Như Sương, con nhanh nói đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.