Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 588: Chương 588: Sau đây chúng tôi thực sự sẽ không khách khí nữa




Hạ Như Sương vừa nghe vậy liền vội vàng mở miệng: “Mẹ, người mau ngậm miệng lại đi, mẹ xem mẹ đã làm ra chuyện tốt gì đây? Con thật sự không biết là mẹ lại đối xử với Tiểu Ái như vậy, mẹ khiến con thất vọng quá.”

Bà Du tức giận đến suýt hộc máu, Hạ Như Sương còn dám bôi đen bà sao, cái gì mà nó không biết chứ? Nó không biết mới lạ đó, lúc trước chính bản thân nó đã lừa gạt bà, đặt điều nói bậy không ít về Nhiếp Thu Sính.

“Mày... Hạ Như Sương, con đàn bà đê tiện này... Đồ đê tiện...”

Bà Du vừa kêu to gọi nhỏ vừa bị bảo vệ lôi đi. Bảo vệ muốn bắt Hạ Như Sương lại bị ông Hạ gọi lại: “Con bé mặc dù...”

Hạ An Lan quay đầu nhìn ông Hạ, lạnh lùng nói: “Cha, nên ăn cơm rồi, Tiểu Ái đã bận rộn lâu lắm rồi.”

Ông Hạ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy... Nên ăn cơm rồi... Như Sương à... Con về trước đi, hôm nay là Tết Trung thu, con cũng về với con trai mình đi.”

Hạ Như Sương nắm chặt tay, cô ta vốn cho rằng ông Hạ thể nào cũng giữ cô ta lại ăn cơm nhưng không ngờ ông ta lại không có ý đó, cô ta đương nhiên không dám mở miệng nói muốn ở lại được, vì thế, cô ta xoay người, cúi mình: “Cô chú, chuyện này là lỗi của con, là con không ngăn được bọn họ, con không biết rằng... Thì ra trước đây mẹ chồng con lại... Đối xử với Thu Sính ác độc như thế... Con thật có lỗi, khiến cho cô chú gặp nhiều phiền toái, mong là cô chú bỏ qua cho con.”

Hạ An Lan châm chọc: “Chúng tôi mà bỏ qua thì cô sẽ không mang thêm phiền toái nữa sao? Phiền toái mà Hạ Như Sương cô mang lại cũng không ít đâu, tôi hy vọng không cần lần nào cũng nghe cô nói thật có lỗi rồi đảo mắt lại mang phiền toái đến cho chúng tôi.”

“AnhLan... Em...” Sắc mặt của Hạ Như Sương trắng bệch, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên, bà Hạ không kiên nhẫn nữa, nói: “Nhiều chuyện phiền phức đến giờ rồi, Thanh Ti của chúng ta đói bụng rồi đó, đừng để vì một số người không liên quan mà chậm trễ con bé ăn cơm nữa.”

Ngay lập tức, ông Hạ nuốt lại những lời đang định nói ra, ông sửa lời, nói: “Như Sương, thôi, chuyện này cứ quên đi, chúng ta không dám dây dưa với mẹ chồng của con đâu, con quay về nói với bọn họ, về sau ngàn vạn lần đừng tới tìm chúng ta nữa, nếu không lần sau chúng ta thật sự sẽ không khách khí nữa đâu.”

Hạ Như Sương gật đầu: “Chú, chú cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ chuyển lời của chú đến cho mẹ chồng con, hơn nữa con sẽ cố hết sức để ngăn cản bà ấy đến tìm người nhà họ Hạ.”

“Vậy là được rồi, mẹ chồng của con rất có thế lực, nhưng ta sẽ không để cho Tiểu Ái của chúng ta chịu cơn tức giận của bà ta.”

Hạ Như Sương nắm chặt tay, ông ta không để Tiểu Ái bị khinh bỉ, vậy còn cô ta thì sao? Không lẽ việc cô ta chịu uỷ khuất ở nhà họ Du trong mắt họ lại là chuyện hoàn toàn xứng đáng sao? Nỗi hận trong lòng Hạ Như Sương càng lúc càng lớn, cô ta hận người nhà họ Hạ đối xử bất công.

Cô ta cúi đầu, nói: “Con biết rồi, chú... Vậy... Con đi trước, chúc mọi người... Tết Trung thu vui vẻ...”

“Tâm ý của con chúng ta nhận được rồi, về đi.”

Hạ Như Sương không nói gì nữa, xoay người rời đi. Hạ An Lan thấy cô ta rời đi thì cười lạnh. Thanh Ti giữ chặt lấy đầu của anh: “Cậu ơi, giờ có thể ăn cơm chưa ạ?”

“Đương nhiên, đương nhiên là được... Đi, ăn cơm thôi.” Hạ An Lan bế Thanh Ti đến trước bàn ăn rồi thả cô bé xuống.

Ông Hạ đến bên cạnh Hạ An Lan, do dự một lát rồi hỏi: “An Lan, cha biết con không thích Như Sương, nhưng mà... Dù sao con bé cũng là...”

Hạ An Lan cắt lời ông: “Cha, hôm nay là Tết Trung thu, cũng là lần đầu tiên người một nhà chúng ta được đoàn tụ sau hai mươi năm, cha có nên nói những lời này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.