Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1201: Chương 1201: Bảo cậu ta nhường em gái cho mình nuôi hai ngày xem sao?




Con trai bảo bối tới giờ còn chưa ăn cơm, đã hơn 9 giờ, sắp 10 giờ đêm tới nơi rồi, lỡ như đói bụng quá thì phải làm sao chứ?

Ông Lộ nghĩ đến chuyện con trai còn chưa ăn cơm đã muốn đi ngủ thì vội vàng đi lên lầu.

Trong lòng ông ta cực kỳ hối hận, sớm biết thế thì đã về sớm hơn rồi. Bối Bối và mẹ nó không nên lôi kéo ông ta ở lại ăn cơm, nói cái gì mà về sau mẹ con tách ra, rất khó có cơ hội gặp lại, muốn cùng ăn với nhau một bữa cơm chiều, ăn cái rắm ấy.

Vừa rồi Bối Bối nói mẹ nó đánh nó, nhưng giờ ông ta mới nhớ ra, lúc ăn cơm chiều, hai mẹ con nó quả thực là rất quấn quýt nhau mà.

Con trai ngày thường không thân cận với ông ta lắm, hôm nay lại chờ ông ta về ăn cơm, ông Lộ cảm động tới muốn khóc, hối hận muốn chửi người.

Ông Lộ là người làm ăn, đã sớm quen với việc ngươi lừa ta gạt trên thương trường, vì vậy ông ta là người rất giảo hoạt.

Giờ bình tĩnh lại liền hiểu ra hết thảy.

Hai mẹ con nhà kia lại dám diễn trò, còn dám giữ ông ta ở lại ăn cơm chiều lâu như thế nữa.

Rõ ràng là muốn ông ta nhìn thấy hai mẹ con họ tình cảm lưu luyến, không muốn chia ra, như thế trong lòng ông ta cũng nảy sinh sự áy náy.

Kết quả về tới đây, con trai lại không thích con bé này, vì thế con bé liền khóc òa lên, còn nói gì mà nếu về sẽ bị đánh, hừ… tuổi còn nhỏ mà đã diễn y như thật.

Ông Lộ bước nhanh lên lầu, ngoảnh mặt làm ngơ với Bối Bối đang khóc gọi “ba” ở sau lưng.

Bối Bối muốn đuổi theo nhưng đã bị nữ giúp việc giữ lấy.



Lộ Tu Triệt nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, đá đạp chăn lung tung, tâm tình cực kỳ khó chịu.

Cậu phát hiện, thì ra không phải tùy tiện tìm một đứa em gái là được.

Con bé Bối Bối kia hoàn toàn không có bộ dáng như em gái của Nhạc Thính Phong.

Cười giả tạo như thế, gọi anh còn ngọt ngào như thế, tuổi còn nhỏ vậy mà đã học được cách nịnh bợ.

Loại em gái như này, đừng nói một ngày, ở chung với nó một giờ là cậu cũng không chịu nổi.

Nhưng mà cậu rất hâm mộ Nhạc Thính Phong. Cậu cũng muốn nếm trải cảm giác có một cô em gái đáng yêu là như thế nào.

Lộ Tu Triệt vuốt vuốt cằm, nếu không mai mốt hỏi Nhạc Thính Phong một chút, để cậu ta nhường em gái cho mình nuôi hai ngày xem sao?

Đang nghĩ tới đây, cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh.

“Con trai, con trai… xuống ăn cơm đi. Đến giờ con còn chưa ăn cơm, không đói bụng sao?”

Lộ Tu Triệt bĩu môi, cố ý nói: “Có đói bụng cũng chẳng liên quan gì tới ba. Dù sao ba cũng ăn ở ngoài rồi cơ mà.”

“Ba chưa ăn đâu, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi nào?”

“Ba nghĩ con sẽ tin ba chắc?”

“Thật đấy, ba không lừa con, ba còn chưa ăn gì mà. Ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Ông Lộ ở bên ngoài dỗ dành một hồi mới có thể gọi Lộ Tu Triệt ra ngoài.



Hôm sau, buổi sáng, Lộ Tu Triệt tỉnh lại, đi xuống lầu, quả nhiên không nhìn thấy con bé Bối Bối kia nữa.

Điều này làm cho tâm tình của cậu tốt hơn một chút, cũng may là lão ba vẫn là thương mình nhất.

Cậu đi tìm ba đề nghị ông tìm cho mình một lò học võ. Ngày mai sẽ tới rất nhanh, nếu cậu có thể học được biện pháp một chiêu có thể chế trụ địch, vậy thì không cần trốn Nhạc Thính Phong nữa.

Cho nên hôm nay, Lộ Tu Triệt học võ rất chuyên chú.



Du Dực đưa cả nhà và Nhạc Thính Phong đi chơi, nhưng Nhạc Thính Phong lại không có cách nào chơi đùa vui vẻ được.

Hôm nay, cậu luôn âm thầm quan sát Du Dực và Nhiếp Thu Sính, biểu tình của hai người thỉnh thoảng lộ ra làm cho cậu càng thêm nghi hoặc.

Họ đang nói dối cậu, cậu muốn biết đó là chuyện gì.

Nếu không phải chuyện thực nghiêm trọng, bọn họ cũng sẽ không lo lắng như thế.

Rốt cuộc, lúc ăn cơm trưa ở ngoài tiệm, Nhạc Thính Phong đi toilet cùng với Du Dực.

Cậu do dự một chút liền hỏi: “Chú, có phải nhà cháu đã xảy ra chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.