Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1202: Chương 1202: Không có chú ấy, cháu ngược lại còn yên tâm hơn




Trong lòng Du Dực không khỏi lộp bộp, thằng bé này thật quá tỉnh táo, vậy mà nó cũng đoán được nhà mình xảy ra chuyện.

Nhưng trên mặt anh vẫn bày ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Không có, sao cháu lại nghĩ như thế chứ?”

Nhạc Thính Phong lại nói: “Chú không cần lừa cháu, không phải cháu nghĩ như thế mà là thái độ của dì đã nói cho cháu biết có lẽ nhà cháu thật sự đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu là chuyện của cháu, dựa theo tính cách của chú, nhất định sẽ không nhịn được mà nói cho cháu biết. Tương tự, chú cũng không bao giờ muốn làm cho dì mất vui, nhưng chú và dì đều lựa chọn nói dối cháu, vậy thì chỉ có thể là nhà cháu đã xảy ra chuyện. Mẹ cháu không cho hai người nói cho cháu biết, mà chính chú dì cũng hiểu, không nói cho cháu có lẽ sẽ tốt hơn, có đúng không?”

Du Dực kinh ngạc, thậm chí không dám quá tin tưởng vào tai mình. Khó trách Hạ An Lan nói tuyệt đối không được coi thường Nhạc Thính Phong, thằng bé này lanh như quỷ, rất thông minh, có ngộ tính, sự tinh ý cũng lớn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.

Lúc đó Du Dực còn không tin lắm. Hạ An Lan đánh giá đứa con riêng của vợ rất cao, Du Dực chỉ thừa nhận là một thân công phu trẻ trâu của thằng bé này quả thực không tệ, về phần cái khác thì anh còn chưa có thời gian quan sát.

Nhưng hiện tại, Du Dực không thể không thừa nhận, Hạ An Lan nói quá đúng.

Anh còn chưa nói gì, hơn nữa khi anh đã muốn giấu một chuyện gì đó thì trên mặt sẽ tuyệt đối không lộ ra một chút dấu hiệu nào.

Về phần Tiểu Ái, quả thực trên mặt cô ấy cũng lộ ra một chút, nhưng không ngờ Nhạc Thính Phong chỉ dựa vào một chút biểu tình đó liền có thể đoán ra tình huống.

Trong lòng Du Dực hiện đang rất nghi ngờ, liệu chính mình còn có thể giấu được nữa không.

Nhưng anh vẫn cố gắng lấp liếm: “Thằng nhóc thối, cháu nghĩ nhiều rồi, có ba dượng cháu ở đó thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, cháu đừng quên anh ấy là ai.”

Nhạc Thính Phong nói: “Chính vì có chú ấy ở đó nên cháu mới lo lắng. Nếu không có chú ấy, cháu ngược lại còn yên tâm hơn.”

Du Dực…

Anh vỗ nhẹ bả vai Nhạc Thính Phong: “Đừng không có việc gì là suy nghĩ lung tung thế, cho dù có việc thì chẳng lẽ Hạ An Lan còn không giải quyết được sao?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nói đúng lắm, vậy thì thật sự đã có chuyện xảy ra rồi. Chú Du, cháu cảm thấy chú cứ nói cho cháu biết thì hơn, nếu không cháu lại tự suy đoán còn tệ hơn. Cháu rất lo cho mẹ cháu.”

Kẻ thù của Hạ An Lan có thể chất thành một đống lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Nhạc Thính Phong cũng chẳng lấy làm kỳ quái.

Nhưng cậu rất lo lắng cho mẹ mình, dù sao mẹ cậu chính là đối tượng tấn công tốt nhất.

Du Dực lại xác nhận với Nhạc Thính Phong thêm một lần: “Thật sự là không có việc gì đâu.”

Không ngờ Nhạc Thính Phong lại nói thẳng: “Vậy ngày mai cháu sẽ về nhà. Mai là cuối tuần, sáng cháu đi, chiều có thể trở về.”

“Thằng nhóc này…” Du Dực nâng tay muốn vỗ thằng nhóc này một chút, sao thằng ranh này lại khó chơi như thế chứ.

Nhạc Thính Phong còn nói rất thật lòng: “Chú Du, cháu không còn nhỏ nữa, nếu chuyện liên quan tới mẹ cháu thì cháu phải được biết.”

Du Dực lắc đầu: “Được rồi, thằng nhóc cháu thật khó nói, chú có thể nói cho cháu, nhưng mà chú cảm thấy chuyện này thật sự không quá lớn, cũng không nghiêm trọng, chính cháu tự phán đoán vậy.”

Nhạc Thính Phong: “Vâng! Cảm ơn chú Du.”

Du Dực cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ, ngẫm lại xem nên nói như thế nào thì tốt: “Mẹ cháu và ba dượng cháu hiện đang ở bên nhau đúng không.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng!”

Ở trong nhà cậu, suốt ngày show ân ái, ngọt ngọt ngào ngào, quăng thức ăn chó, căn bản là coi cậu là không khí, là bóng đèn, cho nên hai người mới thương lượng ném cậu tới thủ đô này.

Bằng không tại sao cậu lại tới thủ đô chứ? Không phải tại bọn họ sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.