Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 961: Chương 961: Bắt đầu làm cha dượng quả thật không dễ




Nhìn thành tích rồi, trong lòng không thoải mái đúng không, cảm thấy mất mặt đúng không, xem anh còn nói được gì nữa.

Cô giáo Ngô không thể ngờ rằng, Hạ An Lan lại nói rằng: “Cô giáo Ngô, nói thật là, những thành tích này còn tốt hơn tôi tưởng đấy.”

Cô giáo Ngô sửng sốt: “Cái gì?”

Còn tốt hơn so với những gì anh ta nghĩ?

Đã tồi đến mức không thể tồi hơn được, ok? Lần nào kiểm tra, cũng vì Nhạc Thính Phong mà kéo điểm bình quân của cả lớp xuống.

Cô giáo Ngô quả thực đau đầu vì thành tích của Nhạc Thính Phong.

“E hèm…” Hạ An Lan hắng giọng hai cái, khởi động mô thức kể lể: “Nói thật đấy, cô Ngô ạ, trước khi đến đây, phu nhân nhà tôi đã nói với tôi về thành tích học tập của Thính Phong rồi, cũng nói với tôi rằng, phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nói rằng sau khi đến đây rồi, có lẽ sẽ bị cô trách mắng. Ban đầu, tôi nghĩ chắc chắn là đội sổ, là đội sổ toàn khối, không ngờ, lại còn không phải đội sổ của cả lớp, thành tích này tốt hơn những gì tôi nghĩ nhiều.”

Lúc nói những lời này, Hạ An Lan cảm thấy mặt mũi mình đang nóng ran lên, haizz, làm cha dượng, quả thật khó phết!

Cô giáo Ngô nghe Hạ An Lan nói vậy, thực sự cảm thấy mình không còn cách nào nói chuyện tiếp với tay “cha dượng” này nữa rồi.

“Không phải, Hạ tiên sinh, cho dù thành tích của Thính Phong tốt hơn những gì anh nghĩ, nhưng anh không cảm thấy thành tích thế này rất khiến người ta lo lắng hay sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, thì đúp mất!”

Bị đúp là một chuyện cực kỳ mất mặt đấy nhé!

Hạ An Lan nghiêm túc gật đầu: “Cô giáo Ngô yên tâm, tôi lại không hề lo lắng về thành tích của Thính Phong. Hôm nay nhìn thấy thành tích như thế này, tôi còn cảm thấy yên tâm là đằng khác.”

Cô giáo kinh ngạc không hiểu nổi: “Anh nói như vậy là có ý gì?”

Hạ An Lan cầm những bảng thành tích đó lên, cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng thằng bé này thật sự học không giỏi, nhưng nhìn bảng thành tích này, lẽ nào cô không phát hiện ra điều gì hay sao?”

“Phát hiện ra điều gì?”

Hạ An Lan chỉ vào bảng thành tích, cười nói: “Lần nào thành tích của thằng bé cũng đã được tính toán sẵn, mặc dù nhìn có vẻ không lần nào giống lần nào, nhưng dù kiểm tra lớn hay nhỏ, cũng chỉ quanh quẩn trong vài con số này mà thôi, lại cực kỳ có quy luật, điều đó nói lên rằng thằng bé có nắm bắt. Một người mà lần nào cũng muốn dẫn đầu thực ra không khó, khó là, lần nào cũng tính sẵn được điểm. Thế nên tôi cảm thấy, con nhà chúng tôi rất thông minh. Nếu như nó thật sự dụng tâm làm bài, tôi tin rằng, nó sẽ không kém bất cứ ai cả!”

Cô giáo Ngô vội vàng cầm bảng điểm lên, xem thật kỹ càng, quả nhiên: “Anh nói như vậy… hình như đúng là như vậy?”

“Thế nhưng… sao cháu nó lại phải làm như thế?”

Hạ An Lan nghiêm túc bịa đặt tiếp: “Có lẽ cháu nó cảm thấy, kết quả kiểm tra tốt hay xấu không thể đại diện cho tất cả! Nó có ý nghĩ riêng của nó, độc lập tự chủ, chính là tích cách của cháu. Với tư cách một người cha, tôi rất hoan nghênh.”

Cô giáo Ngô nhíu mày nhìn bảng thành tích, không sao hiểu ra nổi, lẽ nào trên đời này còn có kiểu học sinh không thích cảm giác được các bạn ngưỡng mộ, thầy cô khen ngợi?”

Hạ An Lan đứng dậy nói: “Cảm ơn cô giáo Ngô lần này đã gọi tôi đến đây, khiến cho tôi biết thêm rất nhiều điều về Nhạc Thính Phong, cũng khiến tôi biết rằng, con nhà chúng tôi, rất xuất sắc, xuất sắc hơn rất nhiều bạn. Về sau cho dù Thính Phong xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng đều có thể gọi điện cho tôi. Chuyện giáo dục con trẻ, người làm cha như tôi thực hiện thì tốt hơn. Mẹ Thính Phong đã vất vả nhiều năm nay rồi, về sau những chuyện như thế này tìm tôi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.