Cô giáo Ngô vội vàng nói: “Được… được thôi…”
Hạ An Lan đưa tay ra: “Thế, tạm biệt cô giáo Ngô, về chuyện của Thính Phong, về nhà tôi sẽ nghiêm túc bàn bạc với cháu, cố gắng để cháu không gây chuyện ở trường. Cháu về cơ bản vẫn là tốt, hy vọng cô đôi khi có thể khích lệ cháu nhiều hơn. Cô biết đấy, đôi khi nếu tất cả mọi người đều nói cháu không tốt, cháu cũng sẽ nghĩ rằng mình không tốt. Trẻ con không phải người trưởng thành, cần được phụ huynh và nhà trường cùng nhau dẫn dắt.”
Cô giáo Ngô vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay Hạ An Lan: “Hạ tiên sinh nói đúng, tiến hành dẫn dắt con trẻ một cách đúng đắn chính là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi. Trước đây cách thức tôi đối xử với Thính Phong có khi không được chính xác. Từ nay về sau tôi sẽ nỗ lực sửa đổi. Hôm nay thật sự rất cảm ơn ý kiến đóng góp của Hạ tiên sinh.”
“Đâu có đâu có, cho dù là cô giáo hay phụ huynh chúng tôi, thì đều mong con em mình tốt đẹp hơn. Cô giáo Ngô, thế tôi xin phép ra về, tạm biệt, có việc gì cứ liên hệ với tôi nhé.”
“Vâng, vâng, tạm biệt.”
Cô giáo Ngô tiễn Hạ An Lan đến tận tầng một, nhìn theo anh rời đi.
Đợi người đi rồi, cô giáo Ngô vẫn đang than thở, người cha dượng này của Nhạc Thính Phong có vẻ không tồi, nói năng quả thật có trình độ. Có anh ta, có lẽ Nhạc Thính Phong sẽ rất nhanh chóng cải tà quy chính!
….
Sau khi lên xe, Hạ An Lan thở dài thườn thượt, ai dà, trời ạ, cũng coi như qua được cửa ải này.
Làm cha dượng thực sự còn khó hơn làm thị trưởng!
Qua mặt nhà giáo nhân dân, trong lòng Hạ An Lan cũng có chút áy náy.
Thế nhưng, Nhạc Thính Phong có không tốt đến thế nào, nhưng cậu bé cũng là con trai của anh, lúc về nhà thì dạy bảo thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài, thì thôi đi!
…
Trở lại văn phòng, nửa tiếng sau, cô giáo Ngô từ từ bình tĩnh lại, sau đó càng nghĩ cô càng thấy có gì đó không đúng.
Cô đặt bút xuống, dừng việc chuẩn bị bài lại.
“Haizz, sao mình cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?”
Cô gọi cha dượng của Nhạc Thính Phong đến, vốn định nói chuyện nghiêm túc với anh ta, để anh ta biết được tình hình học tập và hành vi thường ngày của Nhạc Thính Phong ở trường tồi tệ như thế nào, là gọi anh ta đến trách mắng.
Nhưng, kết quả lại không phải vậy Tay Hạ tiên sinh này lại giống như lãnh đạo đến kiểm tra vậy?
Quan trọng nhất là, trong cuộc nói chuyện giữa cô và Hạ tiên sinh, luôn là đối phương dẫn dắt, còn bản thân cô lại cực kỳ phối hợp, hoàn toàn giống như cấp dưới đang báo cáo công việc, sau khi báo cáo xong, lại còn phải để lãnh đạo hướng dẫn một hồi.
Cuối cùng, cô còn tự mình tiễn anh xuống cầu thang, mắt nhìn theo cho đến khi anh đi khuất, chẳng khác gì tiễn lãnh đạo cả.
Không có chút gì là bình thường cả.
Hơn nữa về tình hình của Nhạc Thính Phong, cho dù nói đến bất cứ phương diện không tốt nào của thằng bé, đến cuối cùng, Hạ An Lan đều dùng quan điểm của anh ta xoay ngược loại hoàn toàn. Dù sao mặc kệ cô có nói gì, đến cuối cùng, anh ta đều khiến cô cảm thấy, bảo bối nhà họ cực kỳ tốt, cực kỳ xuất sắc, thậm chí tốt hơn nhiều những đứa trẻ đồng lứa.
Điều này hoàn toàn không bình thường chút nào, cô giáo Ngô trầm ngâm suy nghĩ, có phải cô đã bị tẩy não rồi không, hay là gặp phải lừa đảo chuyên nghiệp rồi? Cảm giác như bị qua mặt từ đầu đến cuối, đến cả mình là ai cũng không biết nữa!
Không được, cô phải hồi tưởng kỹ lại xem lúc trước đã nói những gì với Hạ An Lan.
Cô giáo Ngô lấy bảng thành tích của Nhạc Thính Phong ra, cẩn thận xem lại một lượt, một lượt không được, lại xem đi xem lại vài lượt nữa.
Cuối cùng, cô giáo Ngô tự nói một mình: “Ai dà, hình như cha dượng của Nhạc Thính Phong nói đúng, thành tích của thằng nhỏ này, dường như đều đã được điều khiển sẵn!”