Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1177: Chương 1177: Bỏ chạy không phải tác phong của tôi




Hành động bất ngờ này của Lộ Tu Triệt, khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó đều kinh ngạc.

Tên bị đá ngã, nằm trên đất kêu la thảm thiết, giọng của hắn đánh thức tất cả mọi người.

Nhạc Thính Phong nhíu mày, tên Lộ Tu Triệt này muốn giúp cậu sao?

Tên to cao cầm đầu tức giận nhưng không dám nói gì, không phải bảo tên tiểu tử Nhạc Thính Phong này vừa đến đã đắc tội với Lộ Tu Triệt sao, tại sao cậu ấy còn giúp tiểu tử họ Nhạc này ra mặt?

“Triệt thiếu, cậu… cậu… cậu đang làm gì thế, chúng tôi đang giúp cậu mà?”

Chính là câu này, vừa rồi tiểu tử đó chính vì đã nói câu này, mới chọc giận Lộ Tu Triệt, cậu cần người khác giúp sao?

Cậu muốn xử lý ai, cần người khác giúp ra tay sao?

Lộ Tu Triệt ghét nhất chính là những dạng người, chưa qua sự đồng ý của cậu, đã mượn danh nghĩa muốn giúp cậu, đến chi phối quyết định của cậu, cậu rất ghét loại người này.

Nếu họ không nói những lời đó, Lộ Tu Triệt cũng chẳng thèm quan tâm Nhạc Thính Phong bị đánh thành bộ dạng quỷ quái gì.

Nhưng, bọn họ không có đầu óc cứ vẽ vời thêm chuyện, nói những lời này, chỉ thêm chọc giận Lộ thiếu, khiến tiểu tổ tông này không vui thôi.

Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Bổn thiếu gia tôi muốn thu thập ai, cần các người quản, cần các người ra tay giúp sao? Chuyện của tôi, các người cũng có tư cách quản sao?”

Tên cao to cầm đầu, liền ngẩn ra chẳng biết nên nói gì.

Hắn trong cái trường này, bị Lộ Tu Triệt đè đến không ngóc đầu lên nổi, bình thường vốn không dám lỗ mãng trước mặt cậu ta.

Nhưng, hắn vốn không hiểu nhiều về Lộ Tu Triệt, chỉ biết tiểu tổ tông này rất khó lấy lòng, nhưng không ngờ lại hỉ nộ vô thường như thế.

Lộ Tu Triệt giẫm một chân lên trên tên đang nằm dưới đất, nhìn về phía Nhạc Thính Phong, hừ lạnh một tiếng: “Nhạc Thính Phong cậu làm như thế khiến bổn thiếu gia tôi rất không vui. Dựa vào cái gì tôi tìm cậu đánh nhau phải hẹn thời gian. Trong khi mấy tên tép riu này tìm thì cậu đánh, cũng không cần hẹn giờ?”

Nhạc Thính Phong xoay xoay cánh tay, nhún vai ra vẻ đành chịu nói: “Chuyện này... ” Nhạc Thính Phong xoa xoa cánh tay đã đánh nhau đến đau hết cả: “Chuyện này tôi cũng hết cách, cậu cũng đã nói đây là bọn tép riu, tép riu đâu có hiểu quy tắc? Nắm đấm người ta đã dâng đến tận cửa, tôi cũng không thể từ chối?”

Nhạc Thính Phong biết, trận đánh hôm nay xem như đã xong rồi, Lộ Tu Triệt ra mặt, mấy người đó chắc chắn không dám đánh nữa, nhưng sau này cũng có thể sẽ vẫn tìm cậu trả thù.

Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Không từ chối là tốt, bằng không tôi thật sự lo lắng, cậu sẽ lén bỏ chạy.”

“Bỏ chạy? Đó không phải tác phong của tôi!”

Bỗng nhiên có một nam sinh chạy đến, nói: “Triệt thiếu, thầy giám thị đang đi đến đây, vừa có người chạy đến tìm thầy ấy, nói bên này có người đang đánh nhau.”

Lộ Tu Triệt đá một cái vào tên đang nằm dưới chân: “Còn không cút đi?”

Bọn nam sinh cao to lập tức kéo lên đang nằm dưới đất lên, vội vã kéo hắn chạy đi mất.

Bọn chúng không sợ đánh nhau, chỉ sợ bị trừ điểm, bọn chúng không phải Lộ Tu Triệt, trừ điểm gì gì đó đều chỉ toàn trừ chúng nó thôi.

Chúng vừa đi khỏi, thầy giám thị đã đến.

“Thầy ơi chính là ở đây... Mấy người họ đánh nhau ở nhà giữ xe bên này.”

Giám thị chạy đến thì nhìn thấy Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong, ông hỏi lại học sinh dẫn ông đến: “Người đánh nhau đâu?”

“Không đúng, vừa rồi là ở đây mà, sao mới thoáng cái đã chẳng thấy ai nữa rồi?”

Lộ Tu Triệt chủ động nói: “Thầy Vương sao thế ạ?”

Thầy Vương hỏi: “Lộ Tu Triệt em có thấy ai ở đây đánh nhau không?”

Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Đánh nhau? Không có ạ! Em ở đây một lúc rồi, nếu có người đánh nhau chắc chắn em đã nhìn thấy rồi.” cậu quay đầu sang hỏi Nhạc Thính Phong: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu có nhìn thấy không?”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Không nhìn thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.