Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1176: Chương 1176: Cậu ấy là người bổn thiếu gia muốn thu thập




Tuy đối phương có nhiều người, nhưng Nhạc Thính Phong có kinh nghiệm!

Trước đây cậu đã đánh nhau nhiều năm như thế, cũng không phải chỉ đánh cho vui. Kinh nghiệm đánh hội đồng, cậu sớm đã đúc kết được. Đối phương đông người, bên cậu ít người, lấy một đấu năm, dù cho có lợi hại hơn, cũng chỉ có thể cầm cự một lúc. Nếu đánh thời gian dài, đối với cậu mà nói sẽ càng ngày càng mất ưu thế, dù sao tuổi nhỏ thể lực có hạn, hai nắm đấm khó mà địch lại số đông. Dù cho ban đầu chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị đánh rất thảm.

Thế nên, lúc này, phải nhanh chóng giải quyết trận đấu, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất dọa được đối phương, khiến họ không dám đến gây sự nữa.

Nhạc Thính Phong ngay từ đầu đã nhắm đến tên nam sinh cao to đứng đầu, trong số mấy người này hắn là lão đại, bắt giặc phải bắt vua trước. Xử lý hắn trước, mấy tên còn lại sẽ như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ sợ thôi.

Nhạc Thính Phong đánh nhau cũng phải dùng đến đầu óc, đông người như thế, vây lấy đánh một mình cậu, chắc chắn cậu không chiếm ưu thế.

Cậu lợi dụng ưu thế bản thân nhanh nhẹn linh hoạt, nhanh chóng né tránh, canh chuẩn thời gian đặc biệt nhắm vào những điểm yếu trên người bọn họ, đầu gối, bụng, đũng quần, mắt, cứ thấy tên nào để lộ điểm yếu nào ra sẽ nhắm vào đó mà đánh.

Tuy trên người cậu cũng bị đánh trúng mấy cái, nhưng nếu so sánh, tiếng kêu thảm của mấy tên đó, càng thê lương hơn.

Nhạc Thính Phong tập trung hỏa lực, đặc biệt đến chào hỏi tên cầm đầu, tặng một cặp mắt gấu trúc trước, rồi dùng đầu gối nện vào phổi tên đó, các chiêu âm hiểm thì cứ từ từ.

Đang đánh hăng say, đột nhiên nghe thấy một giọng cười nhạo vang lên: “Ôi ôi, chuyện gì thế này, tôi đang nhìn thấy gì đây?”

Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn sang phía giọng nói đó, lại nhìn thấy Lộ Tu Triệt đang khoanh tay đứng cách đó không xa, không biết đã đứng nhìn bao lâu rồi.

Nhạc Thính Phong thở gấp mấy cái, cảm thấy có chút không ổn.

Lúc này Lộ Tu Triệt nhìn thấy cậu đang đánh nhau với người khác, nói không chừng cũng muốn góp vui một tay.

Bọn người đó có tên ôm mặt, có tên ôm bụng, nhưng sau khi nhìn thấy Lộ Tu Triệt biểu cảm của họ đều có chút hoảng sợ.

Tên cao to trước đó còn vênh vào trước mặt Nhạc Thính Phong, giờ đã ấp a ấp úng: “Triệt… thiếu, chúng tôi... ”

Lộ Tu Triệt vẻ mặt thích thú, hình như rất có hứng thú với khung cảnh trước mặt, cậu vẫy vẫy tay: “Tiếp tục, tiếp tục... Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Đám người đó nghe xong bất giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lộ Tu Triệt không can dự, thì chúng không cần sợ nữa.

Chỉ sợ là, tên thiếu gia nhà giàu này não bị hư, đối đầu với họ thôi.

Có một nam sinh tự cho mình thông minh, nói: “Triệt thiếu, chúng tôi nghe nói tiểu tử này đắc tội cậu, chọc cậu không vui, nên muốn dạy dỗ tên mới đến này một chút... ”

Ánh mắt Lộ Tu Triệt lóe xanh, cậu gật đầu bước chầm chậm đến phía trước hai bước: “Ồ, hóa ra... Các người muốn giúp tôi à?”

“Chúng tôi cũng cảm thấy tiểu tử này không vừa mắt. Cậu ta vừa đến, đã dám chống đối cậu, thế chẳng phải tự tìm cái chết sao? Cậu yên tâm không cần cậu ra tay, chúng tôi đảm bảo sẽ dạy dỗ nó ngoan ngoãn.”

Lộ Tu Triệt cười, cậu nhìn vào mấy tên đang hùng hổ đó, cực kỳ khinh bỉ, còn dám đảm bảo sẽ dạy dỗ cậu ấy ngoan ngoãn, cmn, bị người ta đánh đến sắp quỳ lạy xin tha rồi mà còn.

Cậu cười chế giễu: “Đúng là có lòng rồi... ”

“Đâu dám đâu dám... ” mấy tên đó nói hùa theo.

Nhưng chúng không biết, chúng đã chọc giận Lộ Tu Triệt rồi.

Chỉ thấy, sắc mặt Lộ thiếu gia đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Nhưng... Mấy người các ngươi chẳng có ai hiểu quy tắc của bổn thiếu gia cả? Người mà ta muốn xử lý, cần các ngươi lo chuyện bao đồng sao?”

Còn chưa nói xong, đã đá thẳng một chân sang, khiến tên vừa mới đứng nói chuyện với cậu, bị một chân đá ngã lăn ra đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.