Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1892: Chương 1892: Cần em làm gì chứ hả?




Vương Di Khả tức khắc thấy tủi thân: “Thầy ơi, em đã nỗ lực yêu cầu cả lớp trật tự rồi nhưng bọn họ đều không nghe em, bọn họ thật quá đáng, không tuân thủ trật tự của lớp học.”

Vẻ mặt thầy Tần càng kém: “Nếu em làm lớp trưởng thì phải hoàn thành chức trách của một lớp trưởng. Nếu tất cả mọi người đều nghe lời, đều thành thật thì cần em làm lớp trưởng để làm gì, có tác dụng gì hả?”

Vương Di Khả há miệng, sững sờ không nói.

Trong lớp có không ít học sinh nghe mà thấy hả hê. Thật đáng đời!

Còn đám học sinh từng học cùng Vương Di Khả thì sôi nổi bĩu môi khinh thường.

Bọn họ chịu quá đủ sắc mặt vênh váo luôn thích hất hàm sai khiến của Vương Di Khả rồi, cả ngày chỉ biết chỉ tay năm ngón, cậu này làm cái này, cậu kia làm cái kia.

Suốt ngày chỉ biết ra lệnh cho họ, còn bản thân ngoại trừ mở miệng sai khiến thì chẳng biết làm gì.

Làm tốt thì cô ta lập tức chạy đi tranh công với thầy cô.

Còn làm không tốt thì cô ta sẽ đổ trách nhiệm lên người bọn họ, nói là do họ làm không tốt.

Phàm là những học sinh từng học cùng lớp với Vương Di Khả đều từng bị cô ta đối xử như thế.

Học sinh có mối quan hệ kém nhất trong trường cũng luôn có một, hai người bạn tốt, nhưng mà Vương Di Khả này thì chẳng làm bạn được với ai, ngay cả những người ngồi cùng bàn đều hận cô ta tới tận xương tủy. Một nữ sinh vóc dáng thấp bé tình nguyện chạy tới bàn cuối ngồi cũng không muốn ngồi đằng trước với cô ta, chỉ riêng điều này thôi cũng biết mối quan hệ của cô ta với bạn học kém tới mức nào.

Nhưng mà cô ta học không tệ, thành tích thi cử lần nào cũng rất khá, lại biết tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt thầy cô nên thầy cô nào cũng yêu quý.

Lúc này, học sinh trong lớp nhìn thấy Vương Di Khả lại tiếp tục làm lớp trưởng thì đều cảm thấy thật đen đủi, có còn cho người ta sống nữa không?

Có người thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt không về cùng thầy Tần thì biết hai người kia đã đổi lớp thành công thì không khỏi hâm mộ trong lòng.

Tuy rằng lớp này không tệ nhưng lại có Vương Di Khả, nghĩ tới tương lai một năm thì toàn thấy màu xám xịt.

Sau một hồi khiếp sợ, Vương Di Khả đỏ mắt, nghiêm túc nói: “Thầy ơi… Em xin lỗi, đây là trách nhiệm của em, là em làm không tốt. Em nhất định sẽ tự kiểm điểm bản thân mình, tự mình tỉnh táo lại, em nhất định sẽ làm một lớp trưởng thật tốt, quản lý tốt các bạn học trong lớp.”

Thầy Tần thở dài, bỏ đi, ông ta so đo với một đứa trẻ con làm gì chứ, nói đi nói lại thì đều nên trách Nhạc Thính Phong mới đúng.

“Bỏ đi, em về chỗ ngồi đi, đã chọn xong ban cán sự lớp chưa?”

Vương Di Khả lắc đầu: “Chưa xong thầy ạ, tuyển ban cán sự lớp thì cần phải có thầy ở đây mới được.”

“Thầy…”, thầy Tần muốn nói tôi không làm chủ nhiệm lớp của các em nữa, nhưng mà… ông ta nghĩ mình mà nói ra như thế thì quá mất mặt nên lại thôi, đừng nói gì vậy.

“Vậy… tiếp tục tuyển ban cán sự lớp đi.”

Thầy Tần nghĩ thầm, dù không làm chủ nhiệm lớp thì ông ta cứ tuyển xong ban cán sự đi đã, sau này dù có chủ nhiệm lớp mới tới thì chẳng phải vẫn dùng người của ông ta sao?

Ôm tâm hư vinh này, thầy Tần lại bắt đầu tuyển chọn các cán bộ lớp tiếp theo.

Nhưng mà, đúng lúc đang chọn lớp phó thể dục thì ngoài cửa có một thầy giáo đeo kính đen, không cao lắm, người gầy, khá già, ông gọi một câu: “Thầy Tần.”

Thầy Tần thấy ông đứng ở cửa thì không khỏi nhíu mày: “Thầy Tề, sao thầy lại tới đây? Tôi nhớ rõ là thầy không dạy lớp này mà?”

Thầy Tề gật đầu: “Đúng, lúc trước không dạy, nhưng giờ bắt đầu dạy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.