Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1893: Chương 1893: Hiển nhiên, em không được




“Là sao? Chẳng lẽ điều động chương trình học sao?”

Thầy Tề đẩy mắt kính, nói: “Không phải thầy Tần à, hiệu trưởng báo với tôi rằng từ nay tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp A nên tôi mới tới đây.”

Tóm lại, tới đây là tới nhận lớp.

Học sinh trong lớp vô cùng kinh ngạc, cả không gian lặng ngắt như tờ.

Thầy Tần thì càng không thể khống chế được biểu tình khiếp sợ trên mặt, ông ta còn tưởng hiệu trưởng sẽ chờ sau một, hai ngày mới nhắc lại chuyện này.

Nhưng thật sự không ngờ hiệu trưởng lại… tuyển một chủ nhiệm lớp mới nhanh như thế, thầy Tề này nổi tiếng là nghiêm khắc, hai năm nữa sẽ về hưu mà?

Thầy Tần đã nghĩ tới rất nhiều giáo viên nhưng lại chưa từng nghĩ tới thầy Tề này.

Học sinh trong lớp kinh ngạc tới há hốc miệng, đổi… đổi chủ nhiệm lớp sao? Vừa mới khai giảng thôi mà?

Thầy Tề vững bước lên bục giảng, nghiêng người, tránh ra một đường cho thầy Tần, ý tứ là: Thầy còn chưa đi ư?

Thầy Tần lập tức đỏ mặt, mất mặt, quá mất mặt, cứ thế đã bị đuổi ra ngoài. Ông ta còn muốn nói thêm mấy câu nhưng giờ lại không biết nói gì nên ném viên phấn viết xuống, xoay người chạy trối chết.

“Về sau, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp mình. Các em cứ gọi tôi là thầy Tề là được, các em đang tuyển cán bộ lớp sao?”

Vương Di Khả là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh nhảu đứng lên cười đáp: “Thầy Tề, em là lớp trưởng, tên em là Vương Di Khả. Lớp mình quả thực đang tuyển ban cán sự. Thầy Tề, thầy xem có cần làm quen với cả lớp trước một chút không ạ?”

Thầy Tề gật đầu, lại hỏi: “Em là lớp trưởng mà thầy Tần mới tuyển ra à?”

Vương Di Khả rất có mắt nhìn, đáp: “Vâng… là do mọi người cùng bầu ra lúc đầu giờ ạ!”

Cô ta không dám nói là do thầy Tần tuyển chọn, rốt cuộc giờ thầy ấy cũng không còn là chủ nhiệm lớp nữa.

Thầy Tề hơi do dự rồi nói: “Nếu là do mọi người bình bầu vậy thì… em…”

Dưới lớp, có một nam sinh lớn mật xen ngang: “Thầy ơi, không phải chúng em bình bầu đâu, là thầy Tần chọn mà. Chúng em hy vọng có thể chọn lại lớp trưởng một lần nữa.”

Cậu ta vừa lên tiếng, các học sinh khác lập tức hưởng ứng theo.

“Đúng, thầy ơi, chúng em muốn chọn lại lớp trưởng.”

Thầy Tề nhìn Vương Di Khả: “Bao nhiêu người hy vọng được bầu lại lớp trưởng?”

Dưới bục giảng, tất cả các cánh tay đều giơ lên.

Thầy Tề gật đầu: “Nếu đã như vậy, chúng ta bình bầu lại một lần nữa.”

Mặt Vương Di Khả đỏ bừng, không ai tình nguyện bầu cô ta làm lớp trưởng nhưng cô ta cũng không từ bỏ. Cô ta tin mình có thể được chọn một lần nữa.

Cô ta vô cùng tự tin, cảm thấy chẳng có thầy cô nào nghe lý lịch của mình xong mà còn tuyển chọn người khác. Thầy Tề muốn những thành viên tự đề cử làm lớp trưởng báo danh, Vương Di Khả là người giơ tay đầu tiên, nhưng thầy Tề lại nói: “Em không cần tham gia nữa…”

Mắt Vương Di Khả đỏ lên, hỏi: “Tại sao ạ?”

Thầy Tề thở dài, ông vốn không muốn một nữ sinh bị khó xử, nhưng nếu cô bé đã hỏi thì ông đành phải giải thích: “Các bạn trong lớp đều yêu cầu chọn lại một lần nữa, em nói xem tại sao chứ?”

Vương Di Khả hơi sửng sốt, cả lớp yêu cầu bình bầu lại rõ ràng là vì bọn họ không thích cô ta.

Chứng minh… dù có bầu lần thứ hai thì cũng sẽ không có ai chọn cô ta cả, cho nên thầy giáo mới không muốn cô ta uổng phí tâm tư nữa.

Nhưng Vương Di Khả vẫn cắn răng nói: “Thầy, chẳng lẽ chuyện chọn lớp trưởng không phải do thầy quyết định sao? Em cảm thấy ngoài em ra, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.”

Thầy Tề chậm rãi đáp: “Em ngồi xuống đi, chọn lớp trưởng thì đầu tiên phải chọn người mà cả lớp đều phục. Hiển nhiên, em không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.