Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1715: Chương 1715: Cao thủ tán gái nhạc thính phong




Vui thích cho hết 1 lần, thì đâu ra mỗi ngày có bất ngờ cho người ta vui?

Nhạc Thính Phong đi xuống, bỏ lại Lộ Tu Triệt một mình há mồm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Lộ Tu Triệt cảm thấy, mình đúng là lần nữa xem thường Nhạc Thính Phong!

Tên này là cao thủ tán gái.

Thật là chuyên nghiệp, Lộ Tu Triệt tự mình còn chưa nghĩ tới.

Cậu lắc đầu, đúng là không thể xem thường Nhạc Thính Phong ở mọi mặt.

Mắt nhìn hai người đi vào, Lộ Tu Triệt liền nói: “Này, đợi tớ, đừng đi nhanh quá.”

Cơm tối của tớ, tớ phải ở lại Hạ gia.



Dư Viễn Phàm 1 mình trong lớp học nửa ngày, tắt điện thoại, cho đến khi trời tối mới đứng đậy.

Bên ngoài chưa có xe, Lộ Tu Triệt đón không được xe, đợi 1 hồi cũng không thấy xe bus, cậu đi từ từ dọc ven đường.

Bỗng nhiên trước mắt có thêm mấy đôi chân, dùng sức xô vai Dư Viễn Phàm.

“Thằng này, biết điều thì đem tiền trên người ra, đừng ép chúng tao ra tay.”

Dư Viễn Phàm nhìn những người trẻ tuổi hung hăng vây lấy mình, xem ra họ chắc là học sinh trung học.

Cậu đứng mãi không động bọn người kia thấy phiền, trong đó có 1 người xông lên bóp cổ cậu, tay vả vào mặt: “Mày có khùng không, mau lên, lấy tiền ra.”

Dư Viễn Phàm khó thở, mặt đỏ bừng do bị bóp cổ.

Âm thầm rút 10 mấy đồng tiền từ túi ra, “Chỉ có từng này thôi.”

Cậu không bằng Lộ Tu Triệt, trên người cậu không có nhiều tiền, chỉ bấy nhiêu thôi. Khi Dư Mộng Ân cho cậu còn nói một phen, mắng Lộ Hướng Đông và lão gia nhà họ Lộ không biết bao nhiêu lần, nói là giờ tiền sinh hoạt của mẹ con họ 1 tháng chỉ có 5000, chi tiêu ngày thường hầu như không có. Cậu cũng đừng nghỉ là có bao nhiêu tiền vặt.

Thanh niên giật lấy tiền, buông cậu ra: “Biến đi, lần sau đem theo nhiều tiền chút.”

Dư Viễn Phàm sờ cổ ho, cậu không đi, mà nói nhỏ: “Có thể cho tôi hai đồng ngồi xe bus không.”

“Ha ha ha, tên này thật buồn cười, được, cho ngươi hai đồng đi xe bus, nhìn này…”

Tên côn đồ đó lấy ra 2 đồng xu từ trong túi, sau đó quăng xuống chân mình: “Đến đây, màu nhặt lên, hai đồng này là của mày.”

Dư Viễn Phàm cắn môi, chỗ ở của cậu gần trường không xa, nếu mà đi thì không biết khi nào tới, nhưng tiền đó… đúng là ăn hiếp người quá đáng.

Trời rất lạnh, đã hoàn toàn tối sập, Dư Viễn Phàm có chút sợ.

Cậu nghĩ dù sao toilet trường học cậu cũng quét dọn qua rồi, chỉ là khom lưng lượm 2 đồng tiền thôi mà.

Thế là cậu khom xuống lượm. Không ngờ tên côn đồ thẳng chân, đá hai đồng tiền đi nơi khác.

Sau đó đám người nhìn Dư Viễn Phàm, cười khoái chí: “Nhìn gì nhìn, mau đi lượm?”

Dư Viễn Phàm nắm chặt tay, cậu bị bọn người này xem như trò hề.

Nếu cậu có năng lực thì nên xông lên trước, đánh cho bọn này 1 trận.

Nhưng cậu không có năng lực đó, tay không sức mạnh.

Dư Viễn Phàm gật đầu, cắn răng, nhịn, nhịn…

Cậu đi đến kế bên đồng xu bị đá, đưa tay nhặt, nhưng chưa kịp chạm vào lại bị đá tiếp.

Cứ như vậy liên tục 3, 4 lần sau, đồng xu đó, cuối cùng cũng lăn đến đường cống.

Đám người đó chỉ Dư Viễn Phàm cười to, sau đó bỏ cậu lại 1 mình nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.