Dư Viễn Phàm cuối cùng cũng không lấy được 1 xu…
Người cũng đi xa rồi cậu vẫn đứng trên đường lớn, mùi vị trong lòng phức tạp khó tả. Cậu tức giận, phẫn hận, nhưng tất cả đều không ích gì.
10 giờ tối mới về tới nhà, vừa vào cửa, Dư Mộng Nhân liền mắng cho cậu một trận.
Mắng cậu và Lộ Hướng Đông đều là đồ bỏ giống nhau, mắng cậu cứ để người khác phải lo, mắng cậu cho đến giờ cũng không có chỗ đứng trong trường.
Nói chung tất cả những gì không vui trong cuộc sống đều trút lên người Dư Viễn Phàm.
Dư Viễn Phàm vốn bị ức hiếp bên ngoài. Lộ Tu Triệt nhẫn tâm đánh vào lòng tin cuối cùng của cậu. Sau khi tan trường, lại bị 1 đám lưu manh ức hiếp, trên người không còn 1 xu. Vừa vào cửa, mẹ không hỏi cậu ăn cơm chưa, vì sao về trễ, còn mắng mỏ.
Dư Viễn Phàm làm sao còn có thể nhịn nổi.
Dư Viễn Phàm nắm lấy ly trà ném xuống đất, “Đủ rồi, mẹ mắng có ích gì chứ, sao mẹ không tự đi cướp đi giành. Mẹ nói con là đồ bỏ, vậy mẹ thì sao, một mình trốn ở đó, không dám lên tiếng, chỉ biết để con đi mất mặt. Mẹ muốn làm dâu nhà họ Lộ như vậy, sao mẹ không tự nghĩ cách làm sao khiến lão già đó mau chết chứ!”
Cứ nghĩ là để cậu đi đến trường, cậu sẽ hơn Lộ Tu Triệt thì có ích gì?
Cậu không tin, nhà họ Lộ do Lộ Tu Triệt có tiếng nói, dù có hơn được Lộ Tu Triệt, lão già nhà họ Lộ cũng không thể cho người đàn bà như mẹ cậu vào Lộ gia.
Cử chỉ này của Dư Viễn Phàm, khiến Dư Mộng Nhân bất ngờ: “Con… phản rồi con dám lớn tiếng với mẹ… “
Dư Viễn Phàm cười lạnh: “Con không cần biết mẹ muốn làm gì, sau này, đừng hòng con ở trường làm gì giúp mẹ, con không phải công cụ của mẹ.”
Dư Mộng Ân không biết nói như nào: “Con là do mẹ sinh ra…”
“Vậy mẹ giết con đi.”
Dư Viễn Phàm quay đầu xông vào phòng, đóng cửa mạnh tay, cậu chịu đủ rồi.
Năm xưa cậu không nên đến đây, thành phố nơi cậu ở, tuy không phải là thủ đô phồn hoa, nhà không lớn như ở đây, nhưng lúc đó cậu rất vui.
Thầy cô và bạn học ai cũng yêu cậu, cậu giỏi nhất.
Nhưng cậu nghe lời của Dư Mộng Nhân, nghĩ là đến đây sẽ có nhiều người biết đến cậu, cậu sẽ dễ dàng trở thành thiếu gia nhà họ Lộ, sống cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, ra vào có người hầu hạ.
Nhưng sau khi đến đây mới biết, tất cả đều là mơ mộng.
Nằm trên giường, ý nghĩ quay về của Dư Viễn Phàm ngày càng mãnh liệt, cậu không muốn sống cuộc sống ở đây.
…
Ở bên ngoài, Dư Mộng Nhân đang suy nghĩ về lời nói lúc nãy của Dư Viễn Phàm.
Lão già đó chết, cô ta mới có thể vào Lộ gia.
Suy nghĩ này, trong lòng cô ta đã có từ sớm, nhưng giờ càng mãnh liệt.
Lão già không chết, cô ta vĩnh viễn không có cơ hội…
Tiền sinh hoạt 1 tháng 5000, khiến cuộc sống hiện giờ nghèo rách mồng tơ, ngay cả mỹ phẩm đắc tiền Dư Mộng Nhânn cũng mua không nổi.
Tuổi này của cô ta, gương mặt phải dùng tiền đè lên mới được.
Nhưng giờ không có tiền, tâm trạng buồn bực, cô ta bắt đầu nổi cáu, gương mặt có nếp nhăn rồi…
Giờ Dư Mộng Nhân cũng không dám vào nhà vệ sinh soi gương…
Những ngày tháng như này, một ngày cô ta cũng không muốn sống.
Suy nghỉ một hồi, Dư Mộng Nhân quyết định gọi điện thoại.