Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1271: Chương 1271: Cậu cứ khinh địch mà tha cho tôi như thế à?




Lộ Tu Triệt sửng sốt, không phải chứ, có thế thôi à? Cậu đã chuẩn bị tốt để ứng phó với đủ các loại tình huống rồi.

Kết quả cậu ta chẳng bắt bẻ chút nào, cứ thế cho qua?

Lộ Tu Triệt đã bị Nhạc Thính Phong ngược nhiều lần nên trong lòng không tránh khỏi sinh nghi. Nhạc Thính Phong cho cậu qua ải dễ dàng thế sao? Không đúng, nhất định có gì đó mờ ám trong chuyện này.

Cậu lui về sau mấy bước, nhìn Nhạc Thính Phong đầy vẻ phòng bị: “Cậu cứ thế… cho tôi qua à?”

Nhạc Thính Phong thản nhiên liếc cậu: “Nếu không thì sao, cậu muốn khó khăn hơn nữa cũng được, tôi có thể đáp ứng.”

“Cậu… thật sự sẽ không làm khó tôi nữa?”

Lộ Tu Triệt vẫn không dám tin, cậu không tin Nhạc Thính Phong tốt bụng như thế.

Khi ra khỏi nhà, Lộ Tu Triệt đã nghĩ ra đủ các loại tình huống và cách giải quyết, vì đề phòng Nhạc Thính Phong tăng khó khăn lên mà cậu còn học thêm tận 20 từ mới nữa. Chuyện này đối với cậu mà nói đúng là kỳ tích chưa từng có.

Lão ba cậu biết cậu học được nhiều từ mới như thế, cảm động tới khóc suốt hai ngày.

Trước đó, ngay cả Lộ Tu Triệt cũng không tin là mình có thể hoàn thành được thử thách gian khổ này.

Nhiều từ mới như thế mà cậu có thể nhớ hết chỉ trong vài ngày, hơn nữa cả viết chính tả lẫn phát âm đều chuẩn xác không sai tí nào, ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng phải khen là cậu có tiến bộ thần tốc.

Mấy ngày nay, tuy rằng Lộ Tu Triệt bị giày vò khá nhiều, nhưng mà cậu lại cực kỳ có cảm giác đạt được thành tựu, chưa bao giờ thấy thỏa mãn như thế.

Nhạc Thính Phong thấy các học sinh đã ra khỏi trường thì cũng muốn nhanh chóng đi đón Thanh Ti.

“Nếu cậu muốn thế thì đương nhiên tôi có thể cho cậu những đề khó khăn hơn thế này nhiều, sẽ còn vượt xa sự tưởng tượng của cậu.”

Lộ Tu Triệt xua tay: “Không không không, không cần đâu…”

“Tan học rồi, tôi còn có việc phải đi trước. Đương nhiên với tôi mà nói, tốt nhất cuối tuần cậu đừng có đi, như thế mới là cách đánh mặt tôi tốt nhất đấy.”

Nhạc Thính Phong xoay người bước đi, hôm nay về muộn, hy vọng là Thanh Ti sẽ không chờ sốt ruột.

Lộ Tu Triệt nghe thấy liền nhất thời mừng rỡ, vội vã đuổi theo: “Cậu nằm mơ đi, bản thiếu gia cố gắng như thế là để cuối tuần đi công viên trò chơi, cậu nói không cho tôi đi thì tôi càng phải đi.”

Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, vừa đi vừa nói: “Thực ra, cậu có thể lại đánh mặt tôi thật mạnh lần nữa, không phải chỉ là công viên trò chơi thôi sao. Cậu muốn đi lúc nào mà chẳng được, làm gì mà cứ phải chạy theo tôi ăn hậm hực chứ. Cậu xem, cậu không đi là có thể đánh mặt tôi, có thể bày ra mình là người thông minh tuyệt đỉnh, quá tốt còn gì.”

Nhạc Thính Phong cảm thấy tâm tình của mình rất mâu thuẫn. Cậu hy vọng Lộ Tu Triệt có thể hoàn thành, có thể đột phát bản thân mà học được 50 từ mới. Như thế cậu ta sẽ có thêm tự tin, sau này khi xảy ra chuyện cũng sẽ tin tưởng vào chính mình. Nhưng cậu cũng không mong cậu ta sẽ hoàn thành, bởi vì cậu thật sự không muốn Thanh Ti đi chơi cùng Lộ Tu Triệt.

Nhưng mà giờ Lộ Tu Triệt đã làm được rồi, cậu có muốn đổi ý cũng khó.

Không ngờ Lộ Tu Triệt lại hoàn thành một cách xuất sắc, 50 từ mới, có cả đơn giản và phức tạp, nhưng cậu ta lại không sai một chữ nào, ngay cả phát âm cũng rất chính xác.

Xem ra, hai ngày này, cậu ta đã cố gắng không ít.

Lộ Tu Triệt hếch cằm lên: “Cậu đừng có lừa tôi, còn lâu tôi mới tin ấy. Nhạc Thính Phong, tôi biết cậu có ý đồ gì, cậu không muốn cho tôi chơi với em gái cậu chứ gì? Hừ, bản thiếu gia đây càng muốn đi.”

“Đúng thế, cậu biết rõ là tôi không muốn cậu đi mà cậu còn đi, vậy không phải tự rước lấy nhục sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.