Trong lòng Nhạc Thính Phong đang tính toán, nếu chút nữa đánh nhau, cậu nên ra chân trước hay ra tay trước, đánh nhẹ hay đá nặng thì tốt hơn?
Cậu đang suy nghĩ xem phải đánh nhau như thế nào thì Lộ Tu Triệt lại khiêu khích: “Nhạc Thính Phong, bản thiếu gia đã nói với cậu rồi, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng tính xong đâu.”
Mặt cậu lộ vẻ hung hăng, thoạt nhìn như rất khó chơi.
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cậu ta một cái, nắm tay siết lại, rốt cuộc có đánh hay không thế? Sao còn chưa ra tay, đánh xong còn về nữa chứ.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, tôi nghe thấy rồi, nên sao… cậu muốn gì?”
Lộ Tu Triệt hừ một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt đầy sự khinh thường: “Cho nên, hôm nay bản thiếu gia đến đây là để đánh lên mặt cậu.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Tốt, vậy cậu có thể thử xem.”
Đánh mặt, hình như cậu ta đang rất vui vẻ.
Lộ Tu Triệt nhìn chằm chằm vào mắt cậu, qua một hồi lâu, cậu ta đột nhiên có động tác.
Nhạc Thính Phong tưởng cậu ta muốn ra tay, đã chuẩn bị để phản đòn rồi, không ngờ Lộ Tu Triệt lại xoay người đi.
Sau đó, chỉ thấy Lộ Tu Triệt cầm lấy cặp sách đổ hết đồ ở trong đó ra.
Sách, vở ghi, bút…
Lộ Tu Triệt cầm vở ghi lên, quăng cho Nhạc Thính Phong: “Cậu cho là cậu có thể làm khó được bản thiếu gia ư? Đừng coi tôi vô dụng giống người khác nhé. Trên đời này không chỉ mình cậu có đầu óc thông minh…”
“Ừ, rồi sao?” Nhạc Thính Phong cầm lấy quyển vở, mở ra xem.
Thấy trên đó là một loạt những từ mới tiếng Anh được viết nắn nót, không hiểu sao cậu lại có loại tâm tình như “nghiêm sư từ phụ”.
*nghiêm sư từ phụ: thầy nghiêm khắc, cha hiền hòa
Ai nha, tốt lắm, Lộ Tu Triệt không hề cam lòng, dũng cảm đột phát, chiến thắng chính mình.
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lộ Tu Triệt cũng có biến hóa: “Nên giờ cậu muốn đọc thuộc chứ gì?”
Lộ Tu Triệt hừ lạnh một tiếng, “Vô nghĩa, hôm nay bản thiếu gia tới để đánh mặt cậu, sao lại không học chứ?”
“Được, bắt đầu đi, phải là học thuộc lòng.”
Lộ Tu Triệt xắn tay áo: “Nhạc Thính Phong, đừng nghĩ là bản thiếu gia đây không thể hoàn thành điều kiện của cậu, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.”
Cậu đi tới trước mấy bước, đến trước mặt Nhạc Thính Phong, sau đó…
“Apple, a-p-p-l-e, quả táo.”
“Hello, h-e-l-l-o, xin chào.”
Trên sân thượng vang lên tiếng đọc từ mới của Lộ Tu Triệt, giọng nói rõ ràng, viết chính xác, phát âm cũng chuẩn.
Lúc Lộ Tu Triệt đọc, Nhạc Thính Phong nhanh tay xem vở ghi của cậu ta.
Mấy chục trang vở đều viết kín mít, có thể thấy cậu ta thực sự rất cố gắng.
50 từ không tính là đơn giản, cậu ta đã dùng hết bốn ngày để học, đối với một người chưa từng đặt học tập trong lòng mà nói thì đúng là một công trình vĩ đại.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lộ Tu Triệt vẫn chưa đọc xong, Nhạc Thính Phong cũng không thúc giục, cậu kiên nhẫn nghe.
Tuy rằng Lộ Tu Triệt chỉ chọn mấy từ rất thông thường, nhưng thế cũng đã là quá đủ rồi.
Rốt cuộc thì Lộ Tu Triệt cũng đọc xong từ cuối cùng: “Nhạc Thính Phong, bản thiếu gia xong rồi…”
Nhạc Thính Phong sờ sờ mặt mình, nói: “Được lắm, quả đánh mặt này rất được.”
Nhưng cậu lại rất thích cú đánh này.
Lộ Tu Triệt cực kỳ đắc ý, cậu hếch cằm lên, “Cậu còn điều kiện gì? Tôi mà sợ cậu thì tôi không còn là Lộ Tu Triệt nữa.”
Sau vài ngày cố gắng, tâm tình hiện tại của Lộ Tu Triệt là cực kỳ bay bổng.
Rốt cuộc cũng được đánh mặt Nhạc Thính Phong rồi, ha ha ha ha…
Nhạc Thính Phong đưa vở ghi cho cậu: “Không có, cuối tuần cậu có thể đi.”