Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 306: Chương 306: Cậu nói đúng rồi đó, hiện giờ ông đây muốn tẩn cho cậu một trận




Cục Trưởng tiếp tục nói: “Du Dực, cậu ngẫm lại xem, giờ cậu đắc tội với anh ta, sau này, chờ khi anh ta nhậm chức, chắc chắn sẽ xử lý cậu, còn cả vợ con cậu nữa chứ? Không chừng anh ta còn sử dụng cả thủ đoạn ngầm nữa kìa, tôi từng gặp qua vị kia rồi, bên ngoài trông có vẻ vô cùng đường hoàng đĩnh đạc, nhưng mà thủ đoạn của anh ta, thật là...”

Du Dực ngừng lại một chút, anh thực sự cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này: “Người sẽ trở thành Tổng Thống mà lại nhỏ nhen tiểu nhân vậy à?”

Cục Trưởng bĩu môi: “Ha ha, cậu cho là thế nào, càng ngồi ở trên cao thì bụng dạ càng nhỏ hơn lỗ kim.”

Du Dực nhìn ông ta đánh giá một phen: “Nếu từ chối nhiệm vụ anh ta an bài, mà là đắc tội anh ta... Vậy, không phải là tôi đã đắc tội với ông đến thảm rồi sao, có phải trong đầu ông suốt ngày nghĩ xem nên hành hạ tôi như thế nào đúng không?”

Cục Trưởng gật đầu: “Cậu nói đúng đó, hiện giờ ông đây thực sự muốn dần cho cậu một trận nên thân.”

Du Dực không nói gì nữa, tựa như đang suy nghĩ về lời nói của Cục Trưởng. Cục Trưởng thấy anh suy nghĩ, vội vàng nói: “Du Dực, tôi không phải đang nói đùa với cậu đâu, chúng ta không phải người làm chính trị, không đi cùng đường với bọn họ, những người đó lúc nào cũng chỉ mưu mưu kế kế, nếu cậu chỉ có một mình thì không nói làm gì, tuỳ hứng một chút cũng đành nhưng hiện giờ cậu cũng có điểm yếu, cậu biết không?”

Đối với lời này của Cục Trưởng, Du Dực không hề phản bác, lời của ông nói quả thật không sai, Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính là uy hiếp lớn nhất của anh. Anh gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cục Trưởng vẫn không ngừng thuyết phục: “Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được thăng quân hàm, về sau, cậu có thể an bài người khác đi tiếp nhận nhiệm vụ.”

Du Dực khinh thường nói: “An bài người khác sao, cấp trên điểm danh chẳng phải cũng vẫn phải đi sao.”

Cục Trưởng cười hắc hắc: “Có bản lĩnh thì cậu già như tôi luôn đi, cậu xem ai còn sai cậu đi nữa, người trẻ tuổi à, không để các cậu đi thì để ai đi.”

Du Dực...

Anh ngẫm nghĩ, nói: “Cho tôi một ngày cân nhắc.”

“Được, tôi không giục cậu nữa.”

Cục Trưởng biết, chỉ cần Du Dực nói cân nhắc thì chuyện này chắc chắn có cửa, nếu cậu ta ngay cả cân nhắc cũng không thì mới là hoàn toàn không có hy vọng.

Nói xong việc, Cục Trưởng phải rời đi, trước khi đi còn nói: “Đúng rồi, chuyện giữa trưa hôm nay cậu cứ yên tâm, cục cảnh sát không những đã nghiêm trị bọn suýt chút nữa bắt cóc con gái cậu mà sau này sẽ càng tăng cường xử lý những kẻ buôn người này.”

Cục Trưởng đi rồi, Du Dực đứng một lúc ở dưới lầu mới ra cửa mua chút đồ ăn về nhà. Anh đặt đồ xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đã thấy Nhiếp Thu Sính bế Thanh Ti đung đưa. Anh đi qua nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính lo lắng, nhỏ giọng nói: “Thanh Ti vừa rồi nói mơ, con bé quá sợ hãi.”

Du Dực thở dài một tiếng, con bé dù sao vẫn còn nhỏ, trải qua chuyện đáng sợ như vậy, lòng nó nhất định sẽ sinh ra bóng ma: “Thôi, để anh bế, em đi ăn chút gì trước đi.”

Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Em không ăn nổi, Thanh Ti vừa mới ngủ yên ổn, đừng đổi tay, nếu không con bé sẽ tỉnh dậy mất.”

Du Dực nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Ti, xoay người ra khỏi cửa. Không bao lâu, anh lại đi vào, không biết kiếm từ đâu ra một chiếc bàn nhỏ, đặt trước mặt Nhiếp Thu Sính, đem đồ ăn mang ra, cầm đũa bón cho cô. Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: “Em thật sự không đói, anh không cần phải lo cho em, nhanh ăn đi.”

Du Dực vẫn tiếp tục: “Ngoan, há mồm.”

Nhiếp Thu Sính bất đắc dĩ đành phải há miệng ăn. Bữa cơm này, tay cô cũng không cử động, toàn bộ bữa ăn đều do Du Dực bón cho.

Cuối cùng, Nhiếp Thu Sính thật sự ăn không nổi nữa: “Không được, em không ăn được nữa, ăn tiếp sẽ nứt bụng mà chết mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.