“Vậy uống miếng nước đi.”
Du Dực bưng một chén nước đến bên miệng Nhiếp Thu Sính, cô uống xong một ngụm liền không uống nữa, chỉ nói: “Anh mau ăn đi, đều nguội hết rồi.”
Du Dực gật đầu, anh quả thực cũng đói bụng. Anh chỉ lấy vào một đôi đũa mà vừa rồi bón cho Nhiếp Thu Sính ăn, hiện giờ liền trực tiếp cầm đôi đũa kia tiếp tục ăn luôn. Nhiếp Thu Sính nhìn thấy, vừa muôn nói chuyện, nhưng... rốt cuộc cũng không nói nên lời. Khoé môi cô hơi cong lên, chuyện đã đến nước này, trong lòng cô kì thật đã đón nhận Du Dực rồi, một đôi đũa thì để ý làm gì nữa chứ.
Du Dực nhanh chóng ăn xong, Nhiếp Thu Sính bỗng sốt ruột nói: “Du Dực, anh xem xem, sao em sờ Thanh Ti lại thấy hơi nóng vậy? Anh đến sờ thử xem.”
Du Dực vội buông đũa, đưa tay sờ trán Thanh Ti, quả thật có chút nóng, con bé chịu đựng kinh hãi như vậy, ắt hẳn rất dễ sốt.
Anh trấn an Nhiếp Thu Sính: “Đừng lo, để anh gọi điện, tìm người đến đây xem một chút.”
Du Dực gọi điện thoại cho bác sĩ chuyên trách chăm sóc sức khoẻ cho họ ở cục. Không đến 20 phút, chuông cửa đã vang lên, nhưng thời gian dài như vậy mà Thanh Ti cũng chưa hề tỉnh lại. Du Dực vội ra mở cửa, tiến vào là một người đàn ông gần 30 tuổi, nhìn thấy Du Dực, vẻ mặt anh ta kinh ngạc: “Ôi chao, cậu có sao đâu? Cậu tìm tôi khẩn cấp như thế, tôi còn tưởng là cậu chết đến nơi rồi chứ.”
Mặt Du Dực tối sầm lại: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, người có chuyện không phải tôi mà là con gái tôi.”
Người mới tới càng thêm khiếp sợ: “Con gái cậu? Được lắm thằng nhóc này, cậu có con gái từ lúc nào vậy?”
“Có thể đừng nói nhảm nữa được không, nhanh lên.”
Du Dực túm anh ta lôi đến phòng ngủ, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Thanh Ti đang mê sảng: “Đừng dẫn cháu đi, đừng... Cháu muốn tìm ba mẹ cháu... Mẹ ơi... “
Do bị sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti trở nên đỏ ửng, môi khô nứt nẻ, mặc dù được Nhiếp Thu Sính ôm vào lòng nhưng thân mình cô bé vẫn run rẩy như cũ.
Nước mắt Nhiếp Thu Sính đã đảo vòng quanh, cô nhìn thấy người đàn ông được Du Dực kéo vào, tay anh ta còn cầm theo hòm thuốc khám bệnh thì cuống quít nói: “Ngài là bác sĩ ạ? Xin ngài xem bệnh giúp con gái tôi, hôm nay con bé bị kinh sợ, trên đường về nhà liền ngủ mất, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, khi nãy lên cơn sốt, giờ lại bắt đầu nói mê sảng.”
Người đàn ông kia nhìn thấy Nhiếp Thu Sính thì trong mắt hiện lên một mảnh kinh diễm, nữ nhân xinh đẹp giống như cảnh đẹp ý vui, nữ nhân xinh đẹp khóc như hoa lê dưới mưa, lại càng thêm điềm đạm đáng yêu khiến người khác đau lòng, không trách thằng nhóc Du Dực giấu kín như vậy, muốn ‘kim ốc tàng kiều’ đây mà. Du Dực thấy ánh mắt bạn mình nhìn Nhiếp Thu Sính có vẻ không đúng lắm liền véo mạnh cổ tay anh ta một phen, khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt.
“Mau khám bệnh cho con gái tôi.”
Người đàn ông kia gật đầu: “Được rồi, được rồi, tôi khám là được chứ gì, trước tiên cô đặt cô bé xuống đi, để tôi đo nhiệt độ của cô bé.”
Anh ta mở hòm thuốc lấy nhiệt kế rồi đưa Nhiếp Thu Sính để cô đặt xuống dưới nách Thanh Ti. Đợi một lúc, mới lấy ra nhiệt kế, nhìn nhiệt độ trên đó rồi mới hỏi: “Chỉ hơi sốt thôi, không phải chuyện lớn gì, giữa trưa hôm nay có chuyện gì doạ con bé vậy?”
Du Dực đem chuyện xảy ra lúc trưa kể lại đơn giản cho anh ta.
“Thảo nào, nhưng nhiệt độ không quá cao, trước tiên cứ dùng biện pháp vật lý để hạ nhiệt cho con bé, nếu không được thì sẽ tiêm hạ sốt.”
Nói rồi anh ta lấy cồn đưa cho Du Dực, để anh xoa vào lòng bàn tay, gan bàn chân Thanh Ti giúp cô bé hạ nhiệt. Cũng may cơn sốt của Thanh Ti không quá đỗi nghiêm trọng, Du Dực và Nhiếp Thu Sính bận rộn một hồi, nhiệt độ cơ thể cô bé liền hạ xuống, hơn nữa cũng tỉnh lại, nhưng câu đầu tiên sau khi cô bé tỉnh dậy lại là: “Mẹ ơi, con đói quá... “