Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 477: Chương 477: Cậu ơi, mẹ con sắp chết rồi




Để Du Hí đi một mình qua đó, có lẽ Hạ An Lan sẽ nể tình nó vẫn là con nít mà sẽ hơi mềm lòng.

Ả ta hy vọng kế hoạch này sẽ có hiệu quả, nếu ở trước mặt Hạ An Lan không được, cô vẫn còn một cách khác đó là kêu Du Hí gọi điện thoại cho ông Hạ, không cần nói gì, chỉ cần khóc là được.

Ông Hạ vốn rất thích Du Hí, lúc trước cô từng dẫn Du Hí sang đó, ông lão rất thương thằng bé.

Suy nghĩ trong đầu Hạ Như Sương xoay chuyển rất nhanh, con trai là thứ cuối cùng ả ta có thể lợi dụng.

Du Hí bị Hạ Như Sương dọa đến phát ngốc tại chỗ, nó chưa bao giờ thấy mẹ nó đáng sợ như thế, sắc mặc trắng bệch không máu, ánh mắt dữ tợn, thật đáng sợ.

Cơ thể Du Hí run lên không ngừng, trong mắt đầy sự khiếp sợ.

Hiện tại Hạ Như Sương làm gì còn nghĩ tới con trai mình có sợ hãi hay không, ả ta chỉ biết lần này nhà họ Du sẽ càng thêm hận ả, nói không chừng sẽ nhân cơ hội lần này xử lý ả, ả phải nghĩ cách để bản thân được sống sót.

Hạ Như Sương quát một tiếng: “Đi mau...”

Du Hí mềm chân ngã phịch xuống đất: “Mẹ, con... con...”

Hạ Như Sương nhìn chằm chằm nó: “Bây giờ, đi ngay!”

Cuối cùng Du Hí vẫn phải đi, Hạ Như Sương chi tiền kêu người giúp việc đã đưa cô đến đây, dẫn nó đến trước tòa thị chính.

Du Hí bị chặn lại ở trạm gác, bảo vệ thấy nó chỉ là một đứa trẻ nên không làm khó nó, cũng không kêu nó đi, hỏi nó tìm ai, nó nói tìm cậu.

Bảo vệ lại hỏi: “Cậu của con là ai?”

Du Hí lắp bắp nói: “Cậu... cậu của con họ Hạ...”

Số người làm việc trong tòa thị chính rất nhiều, nhưng họ Hạ lại chỉ có vài người.

Người đầu tiên bảo vệ nghĩ tới chính là Thị trưởng Hạ An Lan – người đang rất có tiếng, được nhân dân ca tụng khen ngợi ở Hải Thành này.

Họ cảm thấy trẻ con sẽ không nói dối, trong lòng cho rằng chắc là sự thật.

Cháu ngoại của Thị trưởng Hạ đấy, họ không dám thờ ơ, vội vàng kêu nó vào phòng bảo vệ ngồi đợi.

Đợi khi xe của Hạ An Lan đến cổng vào, họ vội vàng kêu Du Hí ra.

“Thị trưởng Hạ, sáng sớm hôm nay có một cậu bé, nói rằng ngài có thể là cậu của nó, ngài xem?”

Thư ký vừa nghe liền nhìn thằng nhóc mập mạp đang đứng run rẩy sau lưng bảo vệ, anh ta vừa nhìn liền nhận ra đó là Du Hí. Trước đây Hạ Như Sương không ít lần dẫn theo Du Hí đến kiếm lợi nhưng đều bị thư ký chặn lại đuổi về, nên anh ta nhận ra được Du Hí.

Thư ký nhỏ giọng nói: “Thị trưởng, là Du Hí.”

Hạ An Lan nhăn mày, Du Hí đến vào lúc này, không cần nghĩ cũng biết là do Hạ Như Sương bày trò.

Anh không thân với Du Hí, nhưng cũng không muốn chất vấn một đứa bé, nên nói: “Tìm một chiếc xe đưa nó về.”

“Vâng.”

Nhưng họ không ngờ được, Du Hí đột nhiên chạy ra từ sau lưng bảo vệ, vừa khóc vừa nói: “Cậu ơi... mẹ, mẹ con sắp chết rồi, mẹ chảy rất nhiều máu, xin cậu cứu mẹ con với, cậu... Con xin cậu... “

Du Hí sợ Hạ An Lan, nhưng nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ của mẹ nó lúc sáng thì càng thấy sợ hơn, mẹ nó nói nếu như không gặp được cậu thì không thể về nhà.

Không thể về nhà, nó sẽ không được ăn cơm, như vậy sẽ bị đói bụng.

Chân mày Hạ An Lan nhăn lên: “Chuyện gì?”

Thư ký vội vàng nói nhỏ: “Thị trưởng Hạ... tôi biết là chuyện gì, tối hôm qua Hạ Như Sương... đã bị, bị sảy thai, bây giờ đang ở bệnh viện, không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa do tối qua quá khuya, anh đã nghỉ ngơi, nên tôi... tôi chưa báo cáo lại với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.