Ông Du nghe đến mặt mũi nóng bừng, nghiến răng nói: “Đủ rồi...”
Vẻ mặt bà Du lạnh lùng: “Đủ gì mà đủ? Tôi có mắng ông sao, ông lo cái gì? Bản thân chột dạ lại không cho tôi mắng à? Không có thằng đàn ông nào tốt lành! Tôi nói cho ông biết, cái nhà này là của con trai tôi, ai dám giành gia sản với nó tôi sẽ lấy cái mạng già này ra sống chết với kẻ đó, dù sao tôi cũng đã già, sống đủ lâu rồi, trước khi chết tôi sẽ lôi theo một kẻ chết chung với tôi!”
Lời nói thẳng của bà ta khiến ông cảm thấy e sợ, dĩ nhiên ông biết vợ mình là hạng người gì, bà ta tuyệt đối có thể làm được!
Nhưng ông lại không thể nào xuống nước đi nói lời mềm mỏng, chỉ hừ một tiếng rồi xoay người ra ngoài.
...
Khi Hạ Như Sương tỉnh lại trời đã sáng, nếu không phải bụng dưới vẫn đang đau đớn, ả ta thật có thể cho rằng tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Đầu giường có một y tá đang đứng, y tá vừa mới tiêm thuốc, đang điều chỉnh tốc độ truyền dịch, nhìn thấy ả ta mở mắt liền hỏi: “Tỉnh rồi à...”
Sắc mặt Hạ Như Sương trắng bệch, còn trắng hơn cả tấm ra giường dưới người, ả ta hỏi: “Tôi... bị sao vậy?”
Y tá thuận miệng đáp: “Cô bị sảy thai...”
“Sảy... thai... “ Tim Hạ Như Sương run mạnh, sảy thai... thật sao.
Tối hôm qua ả ta sợ hãi, ả ta sợ mình bị sảy thai.
Dĩ nhiên Hạ Như Sương không hề cảm thấy đau xót cho đứa trẻ chưa ra đời, điều cô sợ là đứa trẻ này không phải của nhà họ Du mà là của... Đao gia. Khi Đao gia chơi ả chưa bao giờ chịu đeo bao cao su. Ả ta có khi cũng sẽ uống thuốc tránh thai, nhưng khi số lần nhiều lên, ả cũng không chắc mỗi lần đều nhớ uống thuốc.
Y tá thấy ả ta ngẩn người thì tưởng rằng ả đang đau lòng mới thở dài an ủi nói: “Nghĩ ngơi cho tốt, chăm sóc cơ thể quan trọng hơn.”
Y tá không nhẫn tâm nói với ả ta, hôm qua ả ta chảy máu không ngừng, tình hình nguy cấp nên bác sĩ đã... cắt luôn tử cung, sau này ả sẽ không thể có con được nữa.
Sau khi y tá làm xong liền rời khỏi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hạ Như Sương, chuyện này xảy ra khiến tình hình của ả ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Một tiếng đồng hồ sau, chồng ả ta đột nhiên xông vào đánh vài cái vào đầu ả, khiến Hạ Như Sương cảm thấy sao bay đầy trời.
Chồng ả ta chỉ vào ả mắng nhiếc, dùng hết tất cả các từ ngữ sỉ nhục để mắng chửi ả.
Hạ Như Sương cảm thấy trước mắt tối đen, ả cố gắng chịu đựng để không ngất đi: “Sao... anh biết... đứa trẻ trong bụng tôi không phải là con anh chứ?”
“Đồ thối tha, mẹ kiếp tôi đã chán ngủ với cô từ lâu rồi, hai tháng qua ngủ với cô bao nhiêu lần chẳng lẽ tôi không biết sao? Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chút cho tôi, nếu không cô sẽ không được yên đâu!”
Sau khi phát một trận hỏa, anh ta liền rời đi.
Hạ Như Sương biết chuyện này khiến cho phần cán ả ta nắm được trong tay ít đi một chút, ả ta phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Ả kêu người giúp việc dẫn Du Hí tới, nắm chặt thấy thằng bé nói: “Du Hí, con... mau đi đến cửa tòa nhà Thị Chính, tìm cậu của con... Con cứ nói mẹ sắp chết rồi... Bảo cậu ấy tới cứu mẹ... Ít ra... cũng cứu sống được mẹ... “
Hạ Như Sương biết Hạ An Lan rất ghét ả ta, nhưng anh ta không muốn đẩy ả vào chỗ chết, hoặc có lẽ anh ta sẽ mở miệng cứu sống cô. Chỉ cần anh ta nói đại một câu, thì ả có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm trước mắt.
Du Hí run rẩy: “Nhưng, lỡ cậu không muốn gặp con thì sao?”
Mặt mày Hạ Lan Sương trở nên hung dữ: “Vậy thì con đứng ở cửa tòa Thị Chính không đi, không gặp được cậu con, thì con... con cũng đừng quay về nữa.”