Ngày hôm nay Trình Yên có thể lấy dũng khí để chặn Lộ Tu Triệt lại đưa cho cậu ta bức thư tình này đã là lấy hết tất cả sự can đảm của bản thân. Tuy phản ứng của Lộ Tu Triệt không hoàn toàn giống với những gì cô tưởng tượng nhưng cuối cùng cô cũng đã nói ra được bí mật giấu kín trong lòng suốt nửa năm trời.
Từ giờ cô đã hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào kỳ thi cấp ba rồi.
Trình Yên quay người lại bước đi, khuôn mặt cô đỏ ửng đến nỗi giống như nhìn thấy cả giọt máu chảy ra.
Lộ Tu Triệt cầm bức thư tình, gãi gãi đầu, cứ thế mà đưa à, mạnh mẽ đấy chứ?
Nhìn bức thư tình được gấp thành hình trái tim trước mặt vẫn còn thoang thoảng mùi thơm, Lộ Tu Triệt cảm thấy bàn tay mình nóng rực, cậu gọi với theo bóng lưng của Trình Yên: “Học tỷ, chị... chị chắc chắn, mắt chị không có vấn đề gì chứ?”
Thích cậu, vậy thì chẳng phải mắt có đôi chút vấn đề hay sao? Nếu không thì não có chút vấn đề?
Người bình thường chẳng phải đều thích kiểu người như Nhạc Thính Phong hay sao? Đến bản thân cậu còn cực kỳ thích Nhạc Thính Phong, đó không phải là vấn đề, nhưng… thích cậu, có lẽ... thật sự có đôi chút không bình thường.
Trình Yên nghe đến câu nói này chân bỗng vấp một cái, đột nhiên có chút giận dữ, sao cậu ta lại không tự tin đến thế? Cậu ta rõ ràng là không tồi.
Cô dừng lại quay người, cắn răng căn lợi tức giận nói: “Tôi... mắt của tôi rất tốt! Thị lực của tôi là 2.0 đấy, tôi không cận thị, không bị lòa...”
Lộ Tu Triệt mấp máy môi đang định nói thì Trình Yên lại tiếp lời: “Còn nữa, cậu... cái kiểu nghi ngờ, không tự Tin vào bản thân của cậu như thế này tôi không thích. Cậu rất ưu tú, cậu không hề kém cỏi hơn người khác, nếu muốn trách... thì trách người cùng bàn với cậu quá không bình thường.”
Cho nên rõ ràng cho thấy những người khác đều rất bình thường, nhưng cũng không thể phủ nhận Lộ Tu Triệt ưu tú.
Nhưng trên đời, mấy người không bình thường giống như Nhạc Thính Phong có được mấy người? Đa số, không phải đều bình thường sao.
Nhưng so với những người bình thường, Lộ Tu Triệt... đã rất ưu tú rồi.
Đem ra so sánh với kiểu người như Nhạc Thính Phong thì mãi mãi không thể bằng được, một người thanh niên như thần thánh vậy, Trình Yên cảm thấy một thanh niên luôn thông minh nỗ lực, tích cực vươn lên, hăng hái sáng lạn như Lộ Tu Triệt mới là chân thực.
Còn cô thích một người chân thực như vậy.
Nhưng cô thật sự không ngờ tới, dưới cái nổi bật của Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt lại không tự tin đến vậy.
“Cậu... cậu rất tốt, cậu đừng... mất tự tin... đừng cảm thấy bản thân mình không tốt...” Trình Yên càng nói mặt lại càng đỏ, việc này hoàn toàn khác so với những gì cô nghĩ trước đó mà?
Cô chỉ đến để gửi thư tình, sao lại còn giúp đỡ cậu thanh niên mất tự tin dựng lại sự tự tin của bản thân mình thế này?
Trình Yên thấy Lộ Tu Triệt kinh ngạc nhìn cô, xấu hổ khiến bản thân có chút hoảng loạn lúng túng, cuối cùng giậm chân một cái sau đó xoay người chạy.
Lộ Tu Triệt cầm bức thư tình trên tay, ánh mắt nhìn theo cô gái đang chạy xa dần, cô buộc tóc đuôi ngựa, lúc chạy cột tóc đó vẫy đi vẫy lại thành hình vòng cung phía sau lưng, giống hệt như nhịp tim của cậu lúc này.
Đây là bức thư tình đầu Tiên mà cậu nhận được, thế nhưng... điều càng khiến cậu ngạc nhiên hơn đó chính là những lời của cô gái đó.
Không phải Lộ Tu Triệt không tự tin mà chỉ là cảm thấy một học sinh hư như cậu, đã từng nổi tiếng xấu xa, cho dù hiện giờ có sửa đổi thành tốt đi chăng nữa, cũng không phải là lý do để cô gái như thế này quên đi những việc mà cậu đã từng làm trước đây.
Huống hồ, bất kì một đứa con trai nào bên cạnh Nhạc Thính Phong đều không thể có suy nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được thư tình, suy cho cùng... mắt của mọi người đều rất sáng.
Đổi lại là bạn, lẽ nào bạn không thích một người thông minh kiệt xuất, trong học tập luôn giữ một vị trí không thể nào lung lay được ở lớp, vẻ ngoài lại vừa đẹp trai lạnh lùng sao? Nhạc Thính Phong hoàn toàn không thể nào bắt bẻ được!
Bản thân bạn đều cảm thấy giả sử mình là một cô gái, nhất định sẽ thích kiểu con trai như vậy.