Tất nhiên, Lộ Tu Triệt sẽ không hề nghĩ đến việc có một ngày dưới sự đàn áp hào quang của Nhạc Thính Phong, còn có một cô gái có thể phát hiện sự đặc biệt và phẩm chất của cậu.
Ừm, cậu thừa nhận học tỷ Trình Yên này rất có mắt nhìn, có thể nhìn thấu bản chất của sự vật.
Cô nói những lời đó, trái tim Lộ Tu Triệt rất ấm áp.
Lần đầu tiên đó, lần đầu tiên có người tỏ tình với cậu, lại còn nói những lời đó, khen cậu tốt.
Lộ Tu Triệt túm túm tóc rồi vười, được rồi... cảm giác này, thật ra cũng không tệ.
Dù sao, không có ai là không thích được khen.
Lộ Tu Triệt cầm bức thư tình quay về lớp học, nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi đọc sách, cậu nhảy về phía đó.
Sau khi ngồi xuống cậu đặt bức thư tình mà hồng lên mặt bàn vừa cười vừa nói: “Ây da, tớ thật không ngờ ở dưới ánh hào quang của cậu mà vẫn có người tuệ nhãn như đuốc sáng, hầy...”
Nhạc Thính Phong lật thêm một trang sách, không nhìn cậu, tiện tay lấy từ trong túi một viên kẹo màu xanh, bóc lớp giấy bọc bên ngoài rồi đưa vào miệng: “Cho nên cậu quyết định yêu sớm à?”
Lộ Tu Triệt đỏ mặt vội vàng nói: “Ê ê ê, việc này không được nói bừa bãi nha, cái gì mà yêu sớm, học tỷ đó đưa thư tình cho tớ, nói với tôi, cô ấy không nghĩ tớ có thể chấp nhận, nên nói vói tớ một tiếng, cô ấy... thích tớ, cô ấy không muốn phải hối tiếc trong những năm tháng học sinh.”
Nhạc Thính Phong cầm bút khoanh một vòng tròn lên sách, khoanh trước vào phần mình chưa hiểu: “Ồ... cho nên, cậu chấp nhận rồi?”
Lộ Tu Triệt đỏ mặt nói: “Chấp nhận cái gì chứ, tớ đã biết rồi.”
Biết có một người thích cậu, cảm giác này không tồi, ít ra hiện giờ cậu cảm thấy, bản thân mình không không kém Nhạc Thính Phong nhiều đến vậy.
Nhạc Thính Phong không nhìn cậu: “Vậy cậu muốn chấp nhận!”
“Không có, không có, không có...” Lộ Tu Triệt liên tục phủ nhận.
“Vậy chính là muốn rồi, hai phần phủ định trở lên chính là khẳng định.”
Lộ Tu Triệt ngã nhào cảm thấy giải thích là vô dụng, “Không có thật mà, tớ chỉ cảm thấy rất mới mẻ, cũng thấy khá kỳ lạ.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, vậy là trái tim xuân rung động rồi.”
Lộ Tu Triệt bị giọng điệu trịnh trọng trang nghiêm của Nhạc Thính Phong làm cho khó chịu: “Động cái gì mà động chứ, haizz, cậu thường xuyên nhận được thư tình, cậu có cảm giác gì vậy?”
Cuối cùng Nhạc Thính Phong cũng nhìn cậu một cái: “Phiền phức.”
Lộ Tu Triệt...
Được rồi, học thần, vấn đề này hỏi cậu đúng là vô ích!
Lộ Tu Triệt nhìn bức thư tình đang đặt trước mặt mình, do dự một lúc rồi mở ra.
Chữ trên trang giấy không quá nhiều, nhưng nét viết rất sạch sẽ, chữ... tuy không đẹp lắm nhưng ngay ngắn.
Những gì Trình Yên viết trên thư không khác nhiều lắm so với những gì cô nói, người con trai mà cô thích chính là giống kiểu Lộ Tu Triệt, nỗ lực, tích cực, không bị thất bại đánh gục, mặc dù đã từng bất trị, nhưng sau đó lại biết ý thức về những việc sai lầm, dũng cảm sửa đổi, hướng về hướng đúng đắn tích cực tiến thủ, một người con trai chân thực như vậy là động lực của cô, là ngọn đèn sáng trong thung lũng tối sâu thẳm của cô.
Trình Yên không nói rõ bản thân mình thích như thế nào như thế nào, tất cả câu từ của cô đều dùng để viết những điểm tốt của Lộ Tu Triệt.
Không có nhiều những từ ngữ văn hoa trau chuốt, có chút non trẻ nhưng lại rất thật thà ấm áp.
Lộ Tu Triệt xem xong viền mắt có chút nóng, tất nhiên, nếu không phải có âm thanh lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, cậu có thể cảm động thêm chút thời gian nữa.
“Xem ra, học tỷ của cậu hiểu lầm rồi!”
Lộ Tu Triệt ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhạc Thính Phong: “Hiểu lầm cái gì?”
Nhạc Thính Phong chống một tay lên mặt, hai ngón tay kẹp lấy bức thư mỏng dính: “Đây rõ ràng không phải thích cậu, mà là lấy cậu làm tấm gương đấy chứ.”