Lộ Tu Triệt thực không còn gì để nói, bộ dáng của dê béo? Dê béo thì phải như thế nào chứ?
Chẳng lẽ bắt cậu ngã xuống đất, kêu be be hai tiếng, nói tôi là dê béo, mau tới thịt tôi đi, mau tới đây đi à?
Cậu nói: “Dê béo thì phải như thế nào, cậu dạy tôi xem nào?”
Vừa nói xong, chân trái truyền tới đau nhức, Lộ Tu Triệt không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Cậu ôm lấy chân trái nhảy lò cò: “Ai da, đau chết mất, đau chết mất… cậu… ưm…”
Nhạc Thính Phong che miệng Lộ Tu Triệt, thấp giọng quát một tiếng: “Câm miệng!”
Sau khi được buông ra, Lộ Tu Triệt quệt miệng hỏi: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu định làm gì? Vì sao phải đá chân tôi? Chân tôi suýt bị cậu đá gãy rồi đó biết không hả?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Biết.”
“Vậy mà cậu còn đá tôi?”
Nhạc Thính Phong không muốn giải thích với cậu ta: “Cậu đừng xen vào, theo sát tôi, một hồi nữa tôi bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm như thế.”
Vừa rồi cậu đạp Lộ Tu Triệt một cước chính là để cậu ta hét lên, đánh rắn động cỏ, những người giấu trong chỗ tối sẽ thò ra nhìn, vừa rồi cậu đã quan sát được hết vị trí của bọn chúng.
Lộ Tu Triệt cắn răng: “Được… Tôi tin cậu một lần, nếu lần sau cậu còn dám đạp tôi, nhất định phải nói với tôi trước.”
Nhạc Thính Phong vỗ đầu cậu: “Đừng nói nhiều nữa, đi theo tôi.”
Nhà ma này có tới mấy đường đi, kiến tạo như mê cung, người đi ở trong nếu không để ý một chút sẽ lạc đường, mà nếu đã lạc đường thì sẽ ở trong nhà ma rất lâu. Người nhát gan mà tiến vào trong này, nếu lạc đường, sợ là lúc đi ra đã bị dọa cho tâm thần không yên rồi.”
Trên đường, Lộ Tu Triệt bị vài cái tay hoặc chân thò ra dọa tới mức không ngừng hét lên, bám chặt tay Nhạc Thính Phong không buông, “Nơi này quá dọa người…”
Bỗng nhiên, trên đầu có một đoàn ma trơi màu xanh lục trôi nổi qua, Lọ Tu Triệt sợ tới mức vội vàng túm lấy tay Nhạc Thính Phong: “Ai nha, má ơi… Đó là cái gì thế…”
Nhạc Thính Phong đẩy cậu ra: “Cậu tránh ra… đừng có ôm tôi.”
Cậu kéo giãn khoảng cách với Lộ Tu Triệt, đi trước hai bước.
Lộ Tu Triệt đuổi theo ở đằng sau: “Nhạc Thính Phong, cậu đừng đi mà, đừng đi mà… Cậu đợi tôi với…”
Cậu vừa đi vừa kêu, cùng Nhạc Thính Phong đi sâu vào trong nhà ma.
Suốt đường đi, Lộ Tu Triệt chỉ phụ trách hét lên chói tai, Nhạc Thính Phong phụ trách ghét bỏ. Hai người chẳng khác nào những người chơi khác đi vào đây, như thể không ai phát hiện ra nguy hiểm rình rập trong chỗ tối.
Hơn hai mươi phút sau, hai người cố ý làm ra bộ dạng lạc đường, Lộ Tu Triệt còn hô: “Làm sao đây, chúng ta lạc đường rồi… Tôi muốn ra ngoài, tôi sợ lắm…”
Nhạc Thính Phong cáu kỉnh: “Câm miệng, nếu cậu còn kêu nữa thì tôi sẽ vứt cậu lại ở đây, tự mình ra ngoài đấy.”
“Đừng, đừng, tôi không nói.”
Lại đi thêm một đoạn, dưới đất đột nhiên thò ra một bàn tay túm lấy chân Lộ Tu Triệt làm cậu sợ tới mức bổ nhào vào người Nhạc Thính Phong, nhắm chặt hai mắt hét ầm lên, cái tay bị Lộ Tu Triệt đấm mãi cũng không chịu buông ra.
Lại đi thêm một hồi, Lộ Tu Triệt xoa xoa eo, cẩn thận nhìn về đằng trước, thấp giọng hỏi: “Nhạc Thính Phong, những người đó đâu rồi? Nếu họ ra tay thì chúng ta phải làm sao? Tôi muốn ra ngoài rồi, tôi không muốn ở đây nữa, tôi sợ… Cậu nói xem, nơi này không phải có ma thật đấy chứ…”
Nhạc Thính Phong bĩu môi xem thường, ma em gái cậu ấy!
Bỗng nhiên cậu chỉ tay: “Hừm… Đi, thấy cái thang gỗ lên lầu kia không? Đi lên!”