Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1284: Chương 1284: Sao cậu có thể nghĩ ra biện pháp ghê tởm thế này cơ chứ




Lộ Tu Triệt vội vàng theo Nhạc Thính Phong lên lầu, tốc độ của hai người rất nhanh, lúc đi lên cầu thang còn phát ra thanh âm kẽo kẹt nghe cực kỳ thâm trầm.

Sau khi đi lên, hai người cũng chưa hề xuống, mấy người bên dưới trong trang phục ma đều cảm thấy không đúng lắm.

Bọn họ thấp giọng bàn bạc: “Không phải chứ, bên trên đã bảo là bịt kín rồi mà, không có đường đi khác, phải đi xuống dưới, sau giờ còn chưa xuống?”

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Đi, mau đi lên xem…”

Vài người cẩn thận đi lên lầu, vừa mới lên được một nửa, từ bên trên có thứ gì đó lăn xuống, rơi về phía hai hai người đang lên lầu với tốc độ cực kỳ nhanh. Hai người kia không kịp tránh né nên lăn xuống khỏi cầu thang.

Lăn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại được. Hai người kêu rên, mặt đất được kiến tạo gồ ghề, còn có đá nhọn lồi lên. Lần này ngã không nhẹ chút nào, tám chín phần là phải gãy xương.

“Sao lại thế này, cái gì rơi xuống vậy?”

Mấy người khác vừa lên liền thấy, thứ rơi xuống đó là một cái đạo cụ đầu người chết.

“Sao thứ này có thể đột nhiên rơi xuống được, không phải hai tên nhóc kia…”

“Không tốt, đừng cho bọn nó chạy mất.”

Vài người chạy vội lên lầu. Không bao lâu sau, trên lầu liền vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cực kỳ kinh khủng như thể họ đã thấy cái gì đó vô cùng đáng sợ, so với thanh âm gặp ma thật còn dọa người hơn.

Vài giây sau, rầm rầm rầm mấy tiếng, đám người vừa chạy lên lầu vội vàng chạy xuống, một đám lôi lôi kéo kéo nhau, chỉ hận không thể chạy xuống trước tiên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cầu thang chật hẹp, mấy người ai cũng đòi xuống trước, chẳng ai nhường ai, vì thế còn chưa đi được một nửa thì vài người đã thi nhau lăn xuống như quả bóng cao su.

Bịch bịch bịch mấy tiếng, tất cả đều ngã lăn quay trên mặt đất, không biết là xương của ai bị gãy còn phát ra âm thanh cực đáng sợ.

Mấy tiếng hét liên tiếp vang lên, rõ ràng là bị ngã cực đau, nhưng mấy kẻ lăn xuống đó lại không muốn tiếp tục nằm ăn vạ mà thi nhau bò dậy.

“Đi mau, đi mau… Ăn thịt người… Đi mau…”

Trong giọng nói của bọn họ lộ ra sự khủng hoảng cực độ.

Hai người đầu tiên ngã từ trên thang xuống vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao thế… Các anh đừng có đi chứ, làm sao vậy…”

“Đừng hỏi, đi mau, đi mau, nếu không sẽ không kịp…”

Chỉ một lát sau, năm sáu người đã chạy té khói, không dám ở lại một giây nào.

Tại phòng nhỏ trên lầu, Lộ Tu Triệt nằm trên mặt đất, trên người và trên mặt dính đầy thứ nước màu đỏ đột nhiên mở choàng mắt ra, thấp giọng hỏi: “Thế nào, đi chưa? Đi chưa?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Chắc là đi rồi…”

Lúc này, Lộ Tu Triệt mới đứng lên, ánh mắt ghét bỏ nhìn khắp người mình, vuốt thứ nước màu đỏ trên mặt xuống, nhìn Nhạc Thính Phong, “Ai nha, đáng ghét, tởm quá đi mất, Nhạc Thính Phong, sao cậu có thể nghĩ ra biện pháp ghê tởm thế này chứ… Hôm nay chắc tôi không ăn nổi cái gì cả ngày mất.”

Nhạc Thính Phong cũng ghê tởm: “Nếu không thì phải làm sao, chẳng lẽ cứng đối cứng, đánh nhau với họ à? Cậu cũng không nhìn xem, ngay cả tôi còn không đánh lại họ, xông lên để chết à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.