CÂY SẮT NHƯ CẬU CUỐI CÙNG CŨNG NỞ HOA RỒI?
Cả anh, cũng muốn xem thử, người bạn này có thể làm đến mức nào.
Tô Ngưng Mi hỏi: “Vậy... Gọi điện hỏi thăm cũng được, hai anh không phải là bạn sao? Nếu đã là bạn, sao phải băn khoan nhiều thế?”
“Nói cũng đúng. Ngày mai anh sẽ gọi cậu ấy. Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ đi.”
Tô Ngưng Mi nhìn thời gian, “Hình như đã rất trễ rồi.”
Cô đưa tay đập Nhạc Thính Phong một cái: “Tiểu tử thối, về ngủ đi.”
Nhạc Thính Phong nghiêng người, tránh khỏi đợt tập kích thứ hai của mẹ, “Con về phòng đây.”
Tô Ngưng Mi nhìn chằm chằm bóng lưng Nhạc Thính Phong nói: “Tiểu tử thối, chẳng hiếu thuận chút nào.”
Hai anh em Tô gia cười nói: “Trẻ con tuổi này đều ngang bướng như thế. Mấy anh em họ của nó có đứa nào chịu thua đâu? Qua vài năm nữa sẽ tốt thôi.”
Tô Ngưng Mi bĩu môi: “Người khác thì còn có thể, nhưng tiểu tử này... sẽ không thế đâu. Hai anh không biết, tính khí tiểu tử này tệ thế nào đâu.”
Nói đến con trai mình, Tô Ngưng Mi có thể nói liền ba ngày ba đêm.
“Thính Phong làm gì tệ như em nói, rất tốt mà”
Tô Ngưng Mi rất nghiêm túc gật đầu: “Ừm, có một điểm tốt, chính là gương mặt của nó cũng không tệ.”
Hai anh của cô cố nhịn không cười thành tiếng.
Nhạc Thính Phong về đến phòng, vào phòng tắm tắm rửa trước.
Cậu đứng trước gương, nhìn chính mình, đưa tay sờ sờ mặt: “A... Yêu sớm!”
...
Thanh Ti trên đường về nhà nằm ngủ quên trong vòng tay Hạ An Lan. Về đến nhà, anh bế Thanh Ti xuống xe, đưa cô bé về phòng.
Du Dực đi phía sau, nhìn thấy lòng có chút ghen tức.
Trước đây việc này đều là đặc quyền của anh mới đúng, bây giờ thì tốt rồi, hình như chẳng đến lượt anh bế Thanh Ti nữa. Nghĩ đến đã khó chịu, đó là con gái của anh mà!
Sau khi Hạ An Lan đưa Thanh Ti về phòng, ngồi bên giường nhìn một lúc mới trở ra.
Du Dực đợi anh vợ rời đi mới vào xem con gái yêu quý của mình. Sau khi về phòng, anh ôm lấy Nhiếp Thu Sính than thở một hồi: “Bà xã, chúng ta nên sớm trở về thủ đô đi.”
Nhiếp Thu Sính chỉ chỉ vào anh: “Đã chịu hết nổi rồi à? Sao anh không nghĩ thử, anh cả cũng chỉ ôm Thanh Ti được mấy ngày này, trước đây anh đã ôm rất lâu rồi mà.”
“Chuyện đó khác nhau mà. Thanh Ti là con gái của anh, mỗi ngày không thể ôm con gái yêu quý của mình, anh thật sự rất lạc lõng. Em phải an ủi anh, bây giờ anh rất đau lòng.” Du Dực nằm trên vai Nhiếp Thu Sính nói.
“Vậy anh muốn an ủi thế nào?”
Du Dực cong môi: “Đương nhiên là... như vầy.”
Hắn liền ôm lấy Nhiếp Thu Sính, vác lên vai, đá cửa phòng bước vào.
...
Ngày thứ hai, trời sáng, Hạ An Lan đã ăn sáng ở nhà, liền đứng dậy đến Phủ Thị Chính làm việc.
Anh đã nghỉ một ngày, công việc hôm nay đã chồng chất rất nhiều.
Vừa làm việc được nửa tiếng, điện thoại đột nhiên reo lên. Hạ An Lan nhìn dãy số, trực tiếp mở nghe, “hiếm có, sao cậu nhớ mà gọi điện cho tớ thế.”
Anh cả Tô gia cười nói: “Tớ đưa người nhà đến Hải Thành đón Trung Thu, có thời gian không? Ra ngoài ăn bữa cơm đi.”
“Được, tối nay cậu đến nhà tớ đi.”
Anh cả Tô gia tỏ vẻ nghi ngờ: “Đến nhà cậu, có cơm ăn không? Chắc không phải cậu lại bảo tớ ăn mì gói như lần gặp trước đấy chứ?”
Hạ An Lan cười nói: “Trước đây thì không thể, nhưng bây giờ, cậu không chỉ có cơm ăn, mà còn ăn rất ngon nữa.”
“Thật sao? Chắc không phải có việc gì rồi chứ? Cây gậy sắt như cậu, cuối cùng cũng nở hoa rồi?”
Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng rạng rỡ hơn: “Đừng đoán linh tinh, đến rồi cậu sẽ biết.”