CON NGOAN NHƯ VẬY, SAO LẠI NGHỊCH NGỢM CHỨ
Anh cả Tô gia nghe giọng Hạ An Lan, hình như là dáng vẻ rất vui mừng: “Vui vậy sao, xem ra là tin tốt rồi. Tớ rất mong đợi, muốn biết việc gì có thể khiến cậu vui mừng như thế.”
Anh và Hạ An Lan là bạn đại học, hai người quen biết từ nhỏ, quan hệ luôn rất tốt.
Anh cũng biết rõ, từ sau khi em gái Hạ An Lan chết yểu, trên mặt hắn chưa từng có nụ cười thật lòng nào.
Nay bạn của mình lại vui mừng như thế, anh cả Tô gia cũng vui mừng thay cho bạn.
Hạ An Lan cười nói: “Đương nhiên là tin tốt rồi.”
“Được, vậy tối nay tớ qua, tớ phải xem thử là tin tốt gì.”
“Vậy tối nay gặp.”
“Tối gặp.”
...
Bỏ điện thoại xuống, anh cả Tô gia hỏi em gái đang ngáp ở dưới lầu: “Tối nay đến nhà Hạ An Lan làm khách, em có đi cùng không?”
Tô Ngưng Mi đưa tay lên ngáp dài, lắc đầu: “Là bạn anh, không phải bạn em, em không đi đâu. Em cũng không thân với anh ấy. Anh đến nhà bạn còn dẫn theo em gái và cháu trai thì ngại lắm. Hơn nữa… anh ấy là quan, em sợ nhất là những người vừa mở miệng là lên giọng ấy lắm. Tốt nhất anh nên đi một mình đi.”
“Cậu ấy không phải người như thế.”
“Vậy em cũng không muốn đi, anh tự đi đi.”
“Vậy được, tối anh và Thính Phong qua đó ăn cơm.”
Tô Ngưng Mi lười nhác ngồi xuống: “Hôm nay cứ đi chơi đi. Ngày mai về nhà, Trung Thu chỉ nghỉ mấy ngày, nó phải về nhà đi học rồi.”
“Được.”
Hạ An Lan đang gọi điện thoại về nhà, “Tiểu Ái, anh có một người bạn cũ tối nay đến nhà ta làm khách, cơm tối em...”’
Anh còn chưa nói xong, Nhiếp Thu Sính đã cười nói: “Anh yên tâm, cơm tối em sẽ làm thịnh soạn một chút.”
Hạ An Lan gõ gõ bàn, cười nói: “Ý của anh là, không cần thịnh soạn, tối em chỉ cần làm vài món đơn giản, làm bát mì là được rồi!”
“Anh, anh nói gì vậy, bạn anh đến chơi, sao có thể để người ta ăn mì chứ. Được rồi, bữa tối anh đừng hỏi nữa, để em làm. Không nói nữa, em phải đi mua thức ăn đây.”
Điện thoại vang lên tiếng bíp bíp, Hạ An Lan cười lắc đầu, đặt điện thoại xuống, tiếp tục công việc.
Nhiếp Thu Sính nói với Du Dực: “Anh cả nói, anh ấy có một người bạn tối nay đến nhà ta dùng cơm. Em phải đi siêu thị mua ít rau. Ông xã, anh đi với em đi.”
“Được, anh đi lấy chìa khóa xe.”
Bà Hạ có chút hiếu kì: “Bạn của An Lan, đây đúng là chuyện hiếm có. Nó có nói là ai không?”
“Không có, nhưng anh ấy nói, buổi tối con cứ nấu đại mì gói là được rồi. Mẹ xem làm thế sao được?”
Ông Hạ cười ha hả: “Vậy xem ra chắc rất thân thiết, bằng không sẽ không nói những lời này rồi.”
“Chính vì thân thiết, nên mới không thể tùy tiện như thế. Ba mẹ, con đi trước đây.” Nhiếp Thu Sính nhìn thấy Du Dực bước đến, liền chuẩn bị đi.
“Đi đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Nhiếp Thu Sính trước khi đi nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, ngoan ngoãn học viết chữ Đại với ông ngoại nhé, không được nghịch ngợm.”
Thanh Ti đang nằm trên bàn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bút lông, từng nét từng nét học theo ông Hạ viết chữ.
Lão phu nhân che chở nói: “Hai con đi đi, Thanh Ti nhà ta là hiểu chuyện nhất, đâu phải là đứa trẻ nghịch ngợm chứ.”
Thanh Ti gật đầu: “Đúng ạ, bà ngoại nói đúng, con ngoan như vậy, sao lại nghịch ngợm chứ.”
Nhiếp Thu Sính cười cười, bây giờ cả nhà đều chiều Thanh Ti, người làm mẹ này, cũng chẳng thể dạy dỗ mấy câu rồi.