Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1307: Chương 1307: Chẳng có ai vừa sinh ra đã tài giỏi




Chẳng có ai vừa sinh ra đã tài giỏi, muốn giỏi hơn người, ngoài năng khiếu ra, còn cần phải học tập.

Nếu như năng khiếu không bằng ai, thì cần phải bỏ ra nhiều công sức và nỗ lực hơn, khiến bản thân mình trở nên lợi hại.

Ở tuổi này, các cậu có thể làm được gì? Làm những việc lớn như ba mình trên thương trường, chính trường? Tuyệt đối không thể nào.

Dù xuất chúng đến đâu, bất cứ ai cũng phải trải qua tuổi các cậu. Con đường trưởng thành mà người nào cũng phải trải qua, tuổi thiếu niên có lẽ là lúc bất tài và bất lực, bởi vì sự thực là các cậu chẳng làm nổi điều gì lớn lao cả.

Thế nhưng, đây cũng là giai đoạn quan trọng nhất, chẳng ai có thể bỏ qua giai đoạn này mà trưởng thành ngay được.

Bây giờ các cậu đang là trẻ con, là học sinh, đối với cả hai danh phận này mà nói, việc quan trọng nhất là học tập.

Thông qua các loại hình học tâp trang bị kiến thức, kỹ năng sống cho bản thân mình.

Đối với Lộ Tu Triệt mà nói, cậu muốn thay đổi bản thân, điều đầu tiên cần phải làm là thay đổi thái độ của cậu đối với việc học, bởi vì đó cũng chính là thái độ của cậu đối với cuộc sống.

Thực ra, đến chính Lộ Tu Triệt cũng không phát hiện ra rằng, cậu có cái nhìn rất tiêu cực về cuộc sống. Kiểu sống ngày nào tính ngày ấy, cậu cứ tưởng rằng mình rất tự do, kịp thời hành lạc, tự ý thích làm gì thì làm.

Nhưng trên thực tế, chỉ là cậu tưởng thế mà thôi. Cậu rất tồi tệ, thậm chí có thể nói, trong cuộc sống của cậu, không có chút hơi ấm nào, nên đành phải tự mình gây mê cho mình.

Bây giờ cậu muốn thay đổi bản thân, thì hãy để cậu bắt đầu thay đổi từ thái độ và cách nhìn của mình về cuộc sống.

Lộ Tu Triệt hết sức sững sờ, cậu nhìn quyển sách Số học, lắc lắc đầu: “Thế nhưng… Số học, cái này có thể khiến tớ thay đổi?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Tất nhiên là có thể, việc đầu tiên cậu cần phải làm là tin tưởng bản thân mình, tin rằng cậu có thể làm được bất cứ cái gì, bất cứ việc gì.”

“Thế nhưng tớ… thật sự không chắc có thể làm được!” Lộ Tu Triệt nghĩ đến việc mình học hành kém như vậy, bây giờ bảo cậu bắt đầu lại từ đầu, học tập, cậu thật sự có thể đuổi kịp sao!”

“Thế nên cậu cần phải thử đã, tin tưởng mình làm được, tin tưởng rằng mình sẽ thành công.”

“Thế tớ…”

Nhạc Thính Phong đeo cặp sách lên: “Học từ cái đơn giản nhất, có gì không biết thì hỏi tớ. Tớ về trước đây, Thanh Ti còn đang đợi tớ.”

Lộ Tu Triệt gọi với theo Nhạc Thính Phong: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu nghĩ tớ chắc chắn tớ sẽ làm được sao?”

Nhạc Thính Phong quay đầu cười nói: “Không phải tớ cảm thấy, mà là cậu cảm thấy cậu có làm được không?”

Lộ Tu Triệt lắc lư đầu: “Tớ… không biết.”

“Nếu không biết, thì cứ học thử xem sao, xem xem cái đó có phù hợp với cậu không.”

Nhạc Thính Phong vẫy tay tạm biệt, Lộ Tu Triệt ngồi đó nhìn quyển sách Số học trong tay mình, ngẫm nghĩ, định cầm lên nhét vào cặp sách của mình. Thôi, cậu không tin tưởng bản thân mình, nhưng cậu tin tưởng Nhạc Thính Phong!

Điều Nhạc Thính Phong muốn cậu làm, nhất định có lý của cậu ấy, tin tưởng cậu ấy phần nhiều sẽ không sai.

Câu trả lời của Nhạc Thính Phong, khiến Lộ Tu Triệt thở dài nhẹ nhõm, chỉ là cậu tuổi còn nhỏ, thiếu một người quyết định cho cậu.

Từ hôm qua, sau khi được Nhạc Thính Phong cứu, cho dù Lộ Tu Triệt không nói ra, nhưng trong lòng âm thầm phục cậu bạn sát đất. Thế nên trong tiềm thức cậu cũng sẽ tự nhiên tin tưởng Nhạc Thính Phong. Vậy nên những gì Nhạc Thính Phong nói, rất có trọng lượng trong lòng Lộ Tu Triệt.



Từ sau ngày hôm đó, Lộ Tu Triệt thật sự bắt đầu học từ những bài toán đơn giản nhất. Ở trường, có gì không hiểu cậu liền hỏi Nhạc Thính Phong. Mặc dù không nỗ lực đến nỗi chong đèn học khuya, nằm gai nếm mật, thế nhưng cũng thay đổi mọi cách thức sinh hoạt từ trước tới giờ của Lộ Tu Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.