Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1306: Chương 1306: Trước tiên phải nâng cao trí thông minh của bản thân




Nhạc Thính Phong đang khích lệ cậu, sao cậu có thể học thuộc hơn 50 từ mới tiếng Anh trong một thời gian ngắn, vậy thì Toán cậu cũng có thể học được.

Thế nhưng Lộ Tu Triệt không tự tin chút nào về bản thân mình: “Tớ… cái này không giống tiếng Anh, nhiều nhất tớ cũng chỉ biết cộng trừ nhân chia.”

Nhạc Thính Phong nói: “Tiếng Anh của tớ thì sao, đến 26 chữ cái còn không nhớ nổi, ít ra cậu còn biết cộng trừ nhân chia.”

Lộ Tu Triệt lắc lư đầu: “Tớ có thể làm được sao?”

“Cái này đừng có hỏi tớ, phải hỏi bản thân cậu!”

“Tớ… nghĩ xem…”

“Được”

Tiếng chuông báo đến giờ vào học đã vang lên, Nhạc Thính Phong cũng không nói thêm gì nữa.

Khi thầy giáo giảng bài bên trên, Lộ Tu Triệt không ngủ gật, thẫn thờ không biết đang nghĩ gì.

Nhạc Thính Phong liếc nhìn bạn, cậu đoán là hôm qua sau khi về nhà, Lộ Tu Triệt đã có chuyện gì đó, khiến cậu ấy muốn thay đổi bản thân. Cậu ta bắt đầu suy nghĩ về tình trạng của mình, bắt đầu dùng đầu óc để suy nghĩ về mọi vấn đề.

Đây là chuyện tốt, mà cũng không hẳn là chuyện tốt.

Tốt ở chỗ, cậu ta đã cảm nhận được áp lực, biết được cần phải cầu tiến. Không tốt ở chỗ, cậu không thể vô lo vô nghĩ như trước đây được nữa.

Cả buổi học sáng nay, Lộ Tu Triệt đều hết sức yên tĩnh, lúc sắp tan học, bỗng nhiên Lộ Tu Triệt nói với Nhạc Thính Phong: “Đúng rồi, suýt nữa thì tớ quên mất một chuyện. ba tớ biết chuyện xảy ra hôm qua, nói rằng cậu là ân nhân cứu mạng của tớ, đây quả thực là ân tình lớn lắm, dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải đến nhà cậu trực tiếp cảm ơn.”

Nhạc Thính Phong nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên: “Không cần đâu.”

Đừng tưởng rằng cậu không biết Lộ Tu Triệt có ý đồ gì, chẳng phải là muốn đến nhà cậu hay sao, hehe, đừng có mơ.

Lộ Tu Triệt tỏ ra oan uổng, cái này không trách tớ được, “Cái này tớ cũng không có cách nào cả, phải hỏi ba tớ, ông ấy đã bắt đầu chuẩn bị danh sách quà biếu để đi đến nhà cậu rồi.”

“Nói với ông ấy, tấm lòng ông ấy tớ nhận rồi, nhưng mà, đến nhà tớ thì thôi đi vậy.”

Lộ Tu Triệt cười cười: “Cái này… ba tớ sẽ không đồng ý đâu, cậu nói với tớ cũng vô ích thôi. Hay là thế này đi, cậu đến gặp ba tớ, cậu trực tiếp nói rõ với ông ấy.”

Dù sao thì ông ấy nói thế nào cũng phải đến nhà cậu hậu tạ.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng lườm bạn một cái: “Không có thời gian.”

“Ôi, Nhạc Thính Phong, cậu giận cái gì chứ. Nếu bây giờ cậu không vui lòng, thì để sau cũng được? Thực sự... thực sự không được thì, bảo bố tớ mở một buổi tiệc tạ ơn, cái này thì cậu không được từ chối đâu đấy?” Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong bực mình thật, thế nên nhượng bộ đổi sang chiêu khác.

Cậu tin một thời gian sau, nhất định Nhạc Thính Phong sẽ đổi ý cho cậu đến nhà.

Nhạc Thính Phong ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được!”

Một lúc sau, Lộ Tu Triệt lí nhí nói: “Này, Nhạc Thính Phong… tớ…muốn hỏi cậu một chuyện.”

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn năm phút nữa là tan học, cậu có chuyện gì nói mau.”

Lộ Tu Triệt do dự không biết nên nói thế nào, cậu lắc lư đầu: “Nhạc Thính Phong, tớ muốn thay đổi… thay đổi tình trạng hiện thời của mình. Cậu bảo… tớ nên thay đổi như thế nào? Tớ không biết nên thay đổi ra sao?”

Nhạc Thính Phong nhướng mày, cậu biết ngay mà.

Chuông báo tan học vang lên, Nhạc Thính Phong đứng dậy. Cậu lấy ra một quyển sách ném cho Lộ Tu Triệt: “Nếu không biết, thì để tớ bảo cậu, bắt đầu từ quyển sách này đi.”

Lộ Tu Triệt tò mò cầm sách lên, mở ra nhìn... Số học.

“Cậu…”

Nhạc Thính Phong nói: “Tuổi của cậu bây giờ, điều duy nhất có thể thay đổi được là chăm chỉ học tập, ít nhất phải nâng cao trí thông minh của bản thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.