“Nếu không phải vì thiếu gia cảm thấy vì chuyện của mình mà khiến bạn bè khó xử thì cậu ấy đã không chủ động đứng ra xin lỗi Trang Sử. Theo ý của vị tiên sinh kia là, mọi chuyện không phải là lỗi của thiếu gia. Hơn nữa, sau khi thiếu gia nhạn lỗi, hai vợ chồng họ Trang vẫn không buông tha cậu ấy, cuối cùng, khi vị tiên sinh kia thật sự tức giận, nói rằng Trang Sử nhất định phải xin lỗi thiếu gia thì mới bỏ qua chuyện này. Nếu không nhờ có vị đó thì hôm nay, quả thật thiếu gia đã bị người khác ức hiếp rồi.”
Thư ký nói xong, Lộ Hướng Đông lại trầm mặc.
Vừa rồi khi cậu thư ký thuật lại lời nói của Du Dực, đặc biệt là câu: Con trai cô cố tình chạy đến trước mặt con nhà người khác, cố tình xát muối lên vết thương của nó, nói linh tinh cái gì mà ba mày sẽ sớm lấy mẹ kế cho mày, để mày không được sống yên ổn, đây không phải là muốn ăn đòn thì là cái gì?
Thư ký đợi một lúc không thấy Lộ Hướng Đông nói gì thì nói: “Lộ tổng, tôi... Hôm nay tôi cũng hiểu rằng chuyện thiếu gia đánh người như vậy là không đúng, nhưng... Nếu không phải do đứa trẻ nhà kia cố tình tìm dến gây sự thì thiếu gia cũng sẽ không tức giận đến mức đánh người như vậy.”
Lộ Hướng Đông đáp: “Tôi biết rồi, hôm nay cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
“Không vất vả gì đâu ạ, hôm nay tôi cũng chưa làm bất cứ điều gì đã xong rồi. Tạm biệt Lộ tổng, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”
Lộ Hướng Đông tắt diện thoại, trầm mặc một lúc, hắn đứng lên: “Đêm nay anh sẽ không ở lại đây, anh cần về nhà một chuyến.”
“Hả? Không phải anh nói là ổn cả sao?... Anh... Đang lo lắng cho thằng bé ư, vậy thì anh nhanh trở về đi, đừng về muộn quá không thằng bé lại ngủ mất.”
Lộ Hướng Đông liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng sắp 11 giờ rồi, đợi khi hắn ta về nhà thì cũng nửa đêm mất. Hắn nói: “Thôi bỏ đi, giờ này mà anh quay về thì thằng bé cũng đang ngủ, để mai quay lại vậy.”
“Cũng được, ngày mai về sớm, về nhà cùng ăn sáng với thằng bé là được.”
...
Sáng sớm hôm sau, Lộ Tu Triệt đã tỉnh dậy từ rất sớm, cậu bé đã hình thành đồng hồ sinh học cho giang biểu của mình.
Thức dậy, đầu tiên là ôn tập từ vựng tiếng Anh, học thêm một số tri thức mới rồi mới xuống nhà ăn cơm.
Ăn xong, Lộ Tu Triệt theo bản năng định cầm cặp đi học, mãi cho đến khi người bảo vệ nhắc cậu rằng hôm nay không phải đi học thì cậu mới nhớ ra rằng, mai là ngày thi cuối kỳ nên hôm nay không có tiết, được nhỉ.
Bỗng nhiên không phải đi học, Lộ Tu Triệt lập tức cảm thấy thiếu thiếu rất nhiều thứ. Cậu đã hình thành nên thói quen mỗi ngày dậy sớm tới trường, bây giờ không đi thì cảm giác cả người ở lỳ trong nhà rất không thoái.
“Nếu không đi học, vậy...” Lộ Tu Triệt nhức đầu, cuối cùng vẫn không nhớ ra nổi là mình định làm gì.
“Thiếu gia, nếu không thì... Chúng ta tới trung tâm trò chơi chơi điện tử?”
“Không đi, nhàm chán!”
“Vậy đi đánh bóng rổ, tìm người so tài thì sao?”
“Bỏ đi, tôi đi làm bài tập vậy.” Lộ Tu Triệt xoay người bước lên lầu, bóng dáng nhỏ gầy của Lộ Tu Triệt hoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Bảo vệ bỗng thấy trong lòng chua xót: “Thiếu gia thay đổi thật nhiều, không biết nên thế nào đây, tôi... Ngược lại lại hy vọng rằng thiếu gia có thể trở về bộ dạng như cũ.”
“Tôi cũng vậy!”
Lộ Tu Triệt làm hơn mười đề rồi mới gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong, biết rằng cậu ấy cũng đang ở nhà thì không nói hai lời, trực tiếp bảo lái xe đưa qua đó, mãi tớ tận buổi tối mới trở về.
Hiện giờ, chỉ khi ở chung với Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, cậu mới cảm thấy được mình là Lộ Tu Triệt vui vẻ của trước kia.
Hôm đó, ba cậu vẫn như cũ, không quay về.
Hôm sau, Lộ Tu Triệt xuống ăn sáng sớm, lên tầng lấy cặp sách, xuống dưới đã thấy Lộ Hướng Đông, ông ta nói: “Con trai, ba về rồi, cùng ăn sáng nhé?”
Trước kia, nếu Lộ Tu Triệt lâu không gặp ba thì nhất định là sẽ muốn bùng nổ trước, nhưng lần này cậu vô cùng bình tĩnh, có lẽ là không ôm hy vọng gì nên không sao.
Cậu thản nhiên nói: “Hẳn là ba không biết chuyện hôm nay là ngày con thi cuối kỳ. Con không có thời gian ăn sáng cùng ba đâu.”