Nhiếp Thu Sính, Tiểu Ái... Hạ Bảo Đồng...
Trong nháy mắt đó, trái tim Hạ Như Sương đột nhiên ngừng đập, trong đầu trống rỗng, thậm chí ngay cả đến sợ hãi cô cũng quên mất. Cô nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt kia của Nhiếp Thu Sính.
Nếu như nói Thanh Ti xuất hiện như một viên đạn thì Nhiếp Thu Sính chính là một quả bom có uy lực to lớn, nổ đến mức khiến mặt Hạ Như Sương tái xám cả.
Du Dực nói với Nhiếp Thu Sính: “Bà xã, đây là chị dâu.”
“Chị dâu, đây là vợ của tôi...”
Nhiếp Thu Sính đi từng bước tới trước mặt Hạ Như Sương. Khóe môi cô mang theo nụ cười, toàn thân cũng không có bất kỳ uy hiếp nào, cô đưa tay ra: “Chị dâu, em là Nhiếp Thu Sính. Chào chị, lần đầu gặp mặt, sau này nếu có chỗ nào không tốt rất mong chị có thể bỏ qua.”
Trước lúc nhìn thấy Hạ Như Sương, trong lòng Nhiếp Thu Sính suy nghĩ rất nhiều. Nhưng giờ phút này, khi cô nhìn thấy vẻ mặt mà Hạ Như Sương để lộ ra lúc thấy dáng vẻ của cô thì trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Người phụ nữ này hẳn là làm rất nhiều chuyện có lỗi với mình. Nếu không, không thể nào lúc gặp lại sợ hãi đến mức độ này.
Vì muốn kích động Hạ Như Sương tới mức độ cao nhất khiến cho cô ta lộ ra rất nhiều sơ hở, cho nên Du Dực mới sắp xếp để anh đi vào trước sau đó để cho Thanh Ti vào, cô đi vào cuối cùng.
Quả nhiên, trong lúc cô đứng ở bên ngoài đã nhìn thấy được vẻ mặt biến hóa tuần tự của Hạ Như Sương.
“A...”
Đột nhiên Hạ Như Sương phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Cô ngồi dưới đất nhìn Nhiếp Thu Sính giống như nhìn thấy thứ làm cho cô sợ hãi nhất trên đời này. Hai chân cô đẩy trên mặt đất liên tục di chuyển người về phía sau.
Nhiếp Thu Sính đi về phía trước theo cô ta, “Chị dâu làm sao vậy? Chị có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Sắc mặt Hạ Như Sương tái nhợt, ánh mắt của cô toàn bộ đều là sợ hãi, “Cô tránh ra, cô tránh ra...”
Nhiếp Thu Sính nhích tới gần khiến cho cô cảm thấy cổ của mình giống như bị ai bóp lấy, thật sự làm cho cô cảm thấy có thể chết bất cứ lúc nào.
Bởi vì Nhiếp Thu Sính xuất hiện đồng nghĩa với bí mật mà cô cố gắng giấu diếm nhiều năm, rất nhanh... Rất nhanh sẽ bại lộ trước mặt mọi người. Hạ An Lan sẽ tìm đến cô, nhà họ Hạ cũng sẽ tìm cô.
Kết cục của cô lúc đó cô cũng không dám nghĩ đến!
Nhiếp Thu Sính dường như không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô tỏ vẻ nghi ngờ: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Chị... Chị có phải không thích em hay không? Nhưng, nhưng bây giờ chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên?”
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt.
Đây mới là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Như Sương ở kiếp này.
Thế nhưng, Hạ Như Sương lại không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô!
Bí mật mà Hạ Như Sương giấu rất nhiều không thể lộ ra, sợ rằng chỉ có chính ả là rõ ràng nhất.
Nhiếp Thu Sính đi hai bước về phía trước rồi khom người xuống, vô cùng bối rối hỏi: “Chị dâu, chị... Có phải chị biết em hay không? Hay là em đã làm chuyện gì thật sự có lỗi với chị? Nhưng mà em không nhớ rõ, em... Dường như chưa từng gặp chị?”
Câu nói này của Nhiếp Thu Sính cuối cùng cũng làm cho Hạ Như Sương lấy lại một chút lý trí.
Cô ta lập tức lắc đầu: “Không có... Không có, không có... Tôi... Tôi... Chúng ta chưa từng gặp.”
Nhiếp Thu Sính thở dài: “Không có ư, vậy em yên tâm rồi.”
Trên mặt cô nở nụ cười dịu dàng, “Em vừa thấy chị dâu là đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm thấy thật giống như trời sinh ra đã là chị em. Chị dâu, sau này ở nhà họ Du chị cần phải chăm sóc em nhiều nha!”