Thoạt nhìn Nhiếp Thu Sính là một người rất hoà nhã, trên thực tế cũng là người phụ nữ vô cùng dịu dàng. Lúc cô thản nhiên cười nói với một người có thể làm cho bất kỳ ai buông xuống phòng bị, nhưng không bao gồm Hạ Như Sương.
Nhiếp Thu Sính cười càng dịu dàng, cô ta lại càng sợ.
Nụ cười của cô, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô khiến cho Hạ Như Sương nghe thấy giống như là thuốc độc xuyên thủng ruột gan. Một chút thôi cũng có thể làm cho cô nhiễm độc mà chết. Khí lạnh thấu xương tiến vào trong cơ thể, làm cho cô không khống chế được run lên.
Cô sợ, nỗi sợ hãi trong lòng cô có nói cũng không ra lời.
Từng chuyện cô làm năm đó lần lượt hiện lên trong đầu. Trận hỏa hoạn kia thiêu đốt trước mắt cô, rồi hôm nay Nhiếp Thu Sính giống như đang đứng ở trong ngọn lửa cười với cô.
Cô ấy nói: tôi đã trở về, tôi trở lại báo thù!
Tay Nhiếp Thu Sính động một cái vào tay Hạ Như Sương, hô lên: “Ơ kìa chị dâu, tay của chị rất lạnh, mau mau đứng lên đi em gọi bác sĩ giúp chị.”
Nhưng mà hành động của cô thật giống như kích thích Hạ Như Sương. Cô ta đột nhiên hất tay Nhiếp Thu Sính ta, cơ thể xê dịch về phía sau, “Không, không... Không cần, cô đừng động vào tôi...”
Hạ Như Sương đầy vẻ kinh ngạc, ngẩn ra một chút, rồi mới nói với vẻ bị tổn thương: “Chị dâu... Chị... Không phải đã nói là không ghét em sao?”
Du Dực cũng đi tới, “Chị dâu, chị làm sao vậy? Tôi thấy tinh thần chị rất kém, thật sự không được tốt. Chị yên tâm, Thu Sính không có ác ý đối với chị. Cô ấy mới lần đầu tiên gặp chị làm sao có thể sẽ làm hại chị được, hay là để tôi gọi bác sĩ giúp chị đã?”
Dường như Du Dực cũng không nói điều gì đặc biệt, thế nhưng khi Hạ Như Sương nghe thấy những lời này giống như là dao kề trên cổ. Các cô làm sao lại là lần gặp mặt đầu tiên? Hồi xưa bọn họ đã ở cùng sống với nhau ở nhà họ Hạ rất nhiều năm. Nếu như Nhiếp Thu Sính biết được những sự tình năm đó rồi, làm sao có thể sẽ không hại cô?
Không được, tuyệt đối không thể để cho Nhiếp Thu Sính biết được chuyện năm đó.
Hiện tại chắc chắn là Nhiếp Thu Sính không biết những sự tình kia. Có lẽ cô trở lại cùng Du Dực chẳng qua là ngoài ý muốn, đại khái Du Dực chỉ là muốn quay lại tranh đoạt gia sản mà thôi.
Hạ Như Sương cố gắng bắt bản thân mình tỉnh táo lại, cô không dám nhìn mặt Nhiếp Thu Sính: “Thật xin lỗi, tôi... Vài ngày trước tôi sảy thai, tôi... Những ngày này tôi cứ nhìn thấy trẻ con là... lại luôn nhớ đến đứa nhỏ kia của tôi, mới vừa rồi... Lúc tôi vừa mới nhìn thấy con gái của cô... Tâm tình tôi có chút kích động.”
Du Dực vừa nghe, khóe môi hiện lên vẻ châm biếm.
Hạ Như Sương thật đúng là cái quỷ gì cũng có thể nói ra, đau lòng vì đứa nhỏ chưa chào đời sao?
Đứa bé kia không còn, người vui mừng nhất hẳn là cô ta mới phải. Thế nhưng hôm nay vẫn có thể mượn danh nghĩa đứa con đã mất đi để nói ra loại lời nói ghê tởm này.
Nhiếp Thu Sính gật đầu, cẩn thận an ủi: “Em có thể hiểu được, chị dâu đừng quá đau lòng, hơn nữa...” Cô cười cười, giọng nói dịu dàng hơn: “Có một số đứa trẻ, chung quy lại không có vẫn tốt hơn là giữ lại, chị nói xem có đúng hay không chị dâu?”
Lời nói này của Nhiếp Thu Sính có phần châm chọc, nói thẳng ra chính là: đứa trẻ trong bụng cô cũng không phải là của nhà họ Du, bị sảy rồi, chẳng lẽ không phải trong lòng cô mong muốn sao? Lẽ nào muốn giữ lại để bị người nhà họ Du giết chết?
Hạ Như Sương kinh ngạc nhìn Thu Sính: “Cô...”
Nhiếp Thu Sính mỉm cười rất vô tội hỏi cô ta: “Chị dâu làm sao lại nhìn em như vậy? Em nói sai cái gì sao?”
“Không có... Không có...” Hạ Như Sương đang từ từ lấy lại bình tĩnh, nhưng khi càng tỉnh táo thì trong lòng cô lại càng sợ. Cô cảm thấy mỗi một câu Nhiếp Thu Sính nói với cô đều có hàm ý khác.
...