Rời khỏi nhà hàng, Du Dực nói với Lộ Tu Triệt: “Cháu về nhà sớm đi, không cần để tâm đến chuyện này nữa.”
Lộ Tu Triệt cung kính cúi người trước Du Dực: “Hôm nay rất cám ơn chú ạ.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần cảm ơn, cháu mau về nhà đi.”
Lộ Tu Triệt còn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa, chỉ nói: “Vậy cháu chào chú. Thính Phong, Thanh Ti, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lộ Tu Triệt đi theo thư ký của ba mình lên xe, cậu hạ cửa kính vẫy tay với ba người nhà Nhạc Thính Phong.
Du Dực xoa xoa tóc Thanh Ti: “Đi nào, về nhà thôi.”
Nhạc Thính Phong vốn nghĩ rằng trên đường về nhà, thể nào Du Dực cũng sẽ giáo huấn cậu, nhưng không ngờ rằng Du Dực gì cũng không nói, còn nói với cậu là về sau gặp mấy chuyện kiểu này thì cứ gọi điện cho chú ấy, đừng phí thời gian dây dưa cùng bọn họ.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi thưa chú Du, lần sau nhất định cháu sẽ nhớ rõ.”
Giữa đường, Thanh Ti ngáp một cái, dựa vào lòng Nhạc Thính Phong, hỏi: “Cái anh lúc nãy nói rằng anh Lộ Tu Triệt sẽ nhanh có mẹ kế thôi, liệu có phải là sự thật không anh?”
Nhạc Thính Phong nói: “Ai mà biết được.”
Nhưng xem bộ dạng son sắt của Trang Sử và mẹ cậu ta thì xem chừng chuyện này hẳn không phải là giả rồi.
Thanh Ti nói: “Chưa biết chừng, mẹ kế của anh ấy sẽ tốt thì sao?”
Giống như ba Du vậy, ba cũng không phải ba ruột của cô bé, nhưng lại đối xử với cô bé tốt, so với ba ruột của cô bé còn tốt hơn rất rất nhiều. Anh Thính Phong cũng vậy, bác cũng không phải là ba ruột của anh ấy nhưng mà cũng tốt lắm.
Nhạc Thính Phong biết ý tứ của cô bé thì cười nói: “Có lẽ là vậy đi.”
Chuyện này không giống nhau, cha dượng và mẹ kế là hai khái niệm khác nhau cô bé ạ.
Nhưng cậu hy vọng, Lộ Tu Triệt có thể gặp được một người mẹ kế thật tốt.
Lộ Tu Triệt ngồi trên xe cũng hỏi anh thư ký một câu tương tự: “Ba em thật sự đang chuẩn bị cưới mẹ kế cho em à?”
Thư ký đang lái xe, sắc mặt cứng đờ, không dám nhìn Lộ Tu Triệt, vội vàng nói: “Chuyện này không giống như lời đồn đâu, thiếu gia đừng nghe bọn họ nói lung tung, không có đâu.”
Lộ Tu Triệt lười biếng dựa vào ghế tựa: “Chắc anh đang nói bừa dúng không, không có lửa thì làm sao có khói, nhà bọn họ sao lại vô duyên vô cớ nói chuyện này với em?”
Đối với chuyện ba cậu muốn kết hôn với mẹ kế thật sự cũng không quá ngoài ý muốn của Lộ Tu Triệt. Ba cậu là người thế nào, làm sao có thể cứ không lấy vợ như vậy, ông ấy có thể để Lộ gia trải qua 10 năm không có nữ chủ nhân đã làm một kỳ tích rồi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng mình thật lạnh lẽo.
Vốn dĩ cậu tưởng rằng ít nhiều gì mình cũng chiếm chút địa vị trong lòng ba, nhưng hiện tại xem ra địa vị ấy cũng không nhiều lắm.
Ngẫm lại thì ba cậu cũng đã lâu rồi không về nhà, trước kia, tốt xấu gì ông ấy cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhưng trong khoảng thời gian này thì đến cả điện thoại cũng không hề gọi cho cậu, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này thì có khi ông ta đã quên mất là có đứa con trai này rồi cũng nên.
Thư ký khiên cưỡng giải thích: “Thiếu gia à, thật sự là không có chuyện gì mà... Tôi... Tôi thường xuyên đi theo Lộ tổng, nếu bọn họ có chuyện gì thì tôi phải biết chứ.”
Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Anh coi tôi là đứa trẻ con ba tuổi đó à? Hiện giờ ba tôi có khi đang dính chung một chỗ với người phụ nữ kia phải không? Gần đây bọn họ luôn đi cùng nhau phải không?”
“Chuyện này... Thiếu gia...” Anh thư ký không biết phải nói thế nào nữa, Lộ Tu Triệt là đứa con trai hiểu rõ ba mình là người thế nào, đúng vậy, hiện giờ Lộ tổng đang ở cùng với người phụ nữ kia, lần này... Lộ tổng hẳn là thật lòng rồi...
Hai tay Lộ Tu Triệt đặt lên trên đầu: “Tuỳ anh thôi, anh không nói thì tôi cũng biết, là mẹ kế của tôi.”
Thư ký vẫn cảm thấy Lộ Tu Triệt quả thật là một tiểu ma vương khó chiều, thường ngày anh ta cũng rất sợ phải tiếp xúc với cậu...