Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1737: Chương 1737: Chuyện này, không thể để yên




Nhạc Thính Phong cười cười: “Nhất định là đã tìm được sự tự tin và động lực ở đâu đó.”

“Động lực?” Lộ Tu Triệt nghe thế thì càng thêm buồn bực.

Tan học, tất cả mọi người thu thập sách vở, đồ đạc để về nhà ăn trưa, Lộ Tu Triệt đề nghị ra ngoài ăn trưa nhưng Nhạc Thính Phong không đồng ý: “Hôm nay, dì Tiểu Ái cũng về nhà ăn trưa đó.”

“Haizzz, được rồi, tớ cũng về nhà ăn.” Tuy rằng Lộ Tu Triệt rất muốn đi ăn chực, nhưng mà cậu cũng không thể suốt ngày đi ăn chực như thế được, thôi thì trưa nay cứ về nhà ăn đơn giản là được.

Đang nói thì Dư Viễn Phàm tiến vào, khi đi qua người hai bọn họ, ánh mắt của cậu ta giống như mang theo sự kỳ quái.

Lộ Tu Triệt dừng lại, nói: “Hừ, sao hôm nay tớ lại thấy tên đó không vừa mắt tí nào nhỉ?”

Nhạc Thính Phong cũng không thuận bắt: “Buổi chiều lại thu dọn nốt đi, tớ cần phải đi đón Thanh Ti.”

Vì thế hai người bọn họ không thèm để ý đến Dư Viễn Phàm nữa, xách theo túi sách rời đi.

Dư Viễn Phàm cười lạnh, về đi, mau về nhà đi, ở nhà có bất ngờ đang chờ mày đó.

Lộ Tu Triệt đưa Nhạc Thính Phong và Thanh Ti thả về Hạ gia, sau đó mớ tự mình về nhà họ Lộ.

Kết quả là vừa vào cửa, cậu đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng, trong nhà không có ai cả.

Cậu hỏi: “Sao lại thế này, người đâu?”

Bình thường, lúc này mọi người đều đang ăn cơm trưa, ông bà cậu cũng đều ăn ở nhà, vậy sao hôm nay lại không có ai cả vậy?

Cô giúp việc vẻ mặt đầy lo lắng, nói với cậu: “Thiếu gia, ông chủ, ông ấy...”

“Ông nội tôi bị làm sao vậy?”

“Ông cụ tái phát bệnh tim nên giờ đang phải nằm viện!”

Lộ Tu Triệt sửng sốt, ông nội cậu sinh bệnh ư: “Bệnh tim tái phát? Chuyện xảy ra lúc nào, sao không ai gọi điện thoại cho tôi vậy. Tình huống hiện giờ thế nào rồi?”

“Sáng nay, lúc 9 giờ hơn, khi ấy cậu đang ở trên lớp, chúng tôi cũng không dám quấy nhiễu cậu, hiện giờ ông cụ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, không biết đã qua cơn nguy hiểm chưa nữa.”

Lộ Tu Triệt tức giận chỉ vào cô ta: “Quấy rầy cái gì mà quấy rầy? Thân thể ông nội tôi quan trọng hay đi học quan trọng? Các người giỏi lắm, vì cớ gì mà đang yên đang lành ông tôi lại tái phát bệnh tim hả?”

Thư ký vội nói: “Thiếu gia, sáng nay tên Dư Viễn Phàm kia tìm tới đây, gặp Lộ lão gia, một lúc sau, cậu ta cãi nhau với ông cụ một trận, sau khi cậu ta rời đi thì ông cụ liền bất ngờ ngã bệnh.”

Lộ Tu Triệt bỗng nhiên nhờ tới biểu hiện quái dị của Dư Viễn Phàm hôm nay, tên vương bát đản đó... Là nó khiến cho ông nội tức giận, cơn tức trong lòng Lộ Tu Triệt bốc lên, cậu mắng: “Mẹ nó, ông đây vậy mà lại tha cho nó...”

Sớm biết thế này thì khi tan học cậu sẽ không thả nó đi đâu, cậu nói: “Chuẩn bị xe đi, tôi muốn tới bệnh viện.”

Cô giúp việc sau lưng gọi: “Thiếu gia, thiếu gia, cậu còn chưa ăn cơm trưa mà...”

“Ăn cái gì mà ăn, không ăn!” Lộ Tu Triệt phất tay.

Lộ Tu Triệt đương nhiên là quan tâm tới thân thể ông cụ, nhưng cậu vô cùng rõ ràng rằng, một khi ông cụ thật sự gặp chuyện không may thì trong nhà sẽ không còn ai làm lá chắn, ngăn trở mẹ con Dư Mộng Nhân nữa, thậm chí mà nói là sẽ không có lá chắn luôn, với đầu óc kia của ba cậu thì việc để hai mẹ con bọn họ vào cửa còn không phải là chuyện sớm muộn sao?

Cho nên mới nói, ông cụ không thể nào có chuyện được, bằng không, nhà này còn ai có thể tiếp tục quan tâm tới cậu đây?

Vệ sĩ trên đường nói với cậu: “Thiếu gia, thân thể ông chủ tốt như vậy, bị Lộ tổng làm cho tức giận suốt bao lâu nay cũng không sao, sao lại chỉ vì nói chuyện với Dư Viễn Phàm một chút mà tức đến sinh bệnh được chứ?”

“Đúng vậy, sao chỉ một chút như vậy là đã gục ngã rồi?” Lộ Tu Triệt nhớ tới ánh mắt kia của Dư Viễn Phàm, đó là ánh mắt tự tin hoàn toàn khác hắn trước đây.

Nhạc Thính Phong nói, nhất định là tên này đã tìm được phương thức khôi phục sự tự tin rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.