Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1736: Chương 1736: Ý chí chiến đấu




Bà Lộ lắc đầu: “Không ngờ rằng, thằng bé rời đi chưa bao lâu thì ba con lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái...”

Lộ Hướng Đông vội hỏi: “Trước đó ba con có uống thuốc hay ăn món gì không?”

Bà cụ lắc đầu: “Không có, ba con chỉ nói không thoải mái, mẹ liền bưng cho ba con ly nước, sau đó lại cho ông ấy uống một viên thuốc trợ tim, sau đó thấy tình hình không tốt lắm nên mới gọi xe cứu thương.”

Lộ Hướng Đông vội hỏi: “Vậy mấy viên thuốc trợ tim kia liệu có vấn đề gì không? Hay là thuốc hết hạn chẳng hạn?”

“Không thể có chuyện đó được, đó là thuốc mà ngày thường mẹ vẫn uống. Hôm qua mẹ còn uống cơ mà, không có vấn đề gì đâu.” Thân thể bà cụ không được khoẻ mạnh như Lộ lão gia, bình thường bà luôn dự phòng thuốc trợ tim bên người. Mỗi lần bà cảm thấy trái tim mình không khoẻ lắm là lại uống một viên.

Lộ Hướng Đông nghe vậy liền thấy vô cùng buồn bực: “Lần này ba con đổ bệnh như thế này, thật là kỳ lạ mà.”

Thư ký nói: “Nếu không lấy thuốc mang ra đây để bác sĩ nhìn xem sao.”

“Được, cậu đưa bà cụ về nhà, mang thuốc tới đây xem sao...”

Lộ Hướng Đông nói với bà cụ: “Mẹ, ba ở đây đã có con rồi, mẹ cứ về nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện gì thì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Bà cụ lắc đầu: “Mẹ không về, về nhà mẹ sẽ không yên tâm, tình trạng của ba con, biết đâu bất cứ khi nào cũng có thể...” Bà cụ nói dứt lời lại rơi nước mắt: “Nhỡ đâu có chuyện xảy ra thật, mẹ cũng không thể không kịp gặp ba con lần cuối, mẹ phải ở lại.”

Lộ Hướng Đông cảm thấy mũi mình cay cay, trong lòng khó chịu: “Mẹ, sẽ không có vấn đề gi đâu,ba con nhất định sẽ tốt lên, con sẽ cho người đi liên hệ chuyên gia giỏi nhất tới đây.”

Thư ký cũng tiếp tục trấn an: “Đúng vậy, Lộ lão thái thái, chúng ta có thể tìm những chuyên gia, bác sĩ tốt nhất. Ông cụ nhất định không có việc gì đâu. Thân thể của ngài ấy tốt như vậy, nhất định có thể chống đỡ qua được, bà đừng quá lo lắng như vậy.”

Nhưng mặc cho hai người bọn họ nói gì đi nữa, bà cụ vẫn không chịu đi. Hai người đã là vợ chồng bao nhiêu năm nay, đến tuổi này rồi, họ đều rõ ràng rằng, bất kể bệnh lớn tật nhẹ thế nào, tuỳ tiện đều có thể khiến bọn họ vĩnh viễn xa cách.

Lộ Hướng Đông bất đắc dĩ, đành phải bảo thư ký của mình tới nhà họ Lộ, lấy thuốc tới, tiện thể lấy thêm một số đồ dùng sinh hoạt, còn hắn ở lại bệnh viện cùng với bà cụ.

...

Tâm tình Dư Viễn Phàm rất tốt, đi bộ một vòng trên đường, cuối cùng khi còn 10 phút nữa hết giờ, cậu ta mới quay về trường học.

Đối với chuyện cậu ta đi muộn, trốn học, thầy giáo không thèm để ý tới, nhưng mà trong lúc tâm trạng thầy đang vô cùng kém thì cậu ta lại muốn vào lớp.

Thầy không hờn giận nói: “Còn có 10 phút nữa là tan học, cậu còn vào lớp làm gì, cứ đứng ở bên ngoài đi, không cần vào lớp nữa đâu.”

Tâm tình Dư Viễn Phàm rất tốt, cậu cũng không thèm bước vào, chỉ đứng ở cửa, đảo mắt nhìn sang Lộ Tu Triệt đang làm bài, đáy mắt hiện lên tia cười lạnh.

Hừ, Lộ Tu Triệt, đợi đến khi lão già chuyên che chở cho mày chết rồi, xem mày còn đắc ý đến mức nào.

Lộ Hướng Đông chỉ là một gã ngu xuẩn, đến lúc đó, muốn lừa gạt lão ta thì quá đơn giản.

Đối với tương lai của mình, Dư Viễn Phàm vô cùng tin tưởng, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Lộ Tu Triệt cảm giác được có người nhìn mình, cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của Dư Viễn Phàm, vừa chống lại ánh mắt tên đó vừa hỏi Nhạc Thính Phong: “Thằng kiia vừa xong nhìn tớ đúng không?”

Nhạc Thính Phong: “Ừ, đúng thế.”

“Nó khiêu khích tớ sao?” Cậu thấy Dư Viễn Phàm đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chăm chú, quả thật là... vô cùng lớn mật, rất lớn mật, nhất định phải trị cho một trận mới được.

Nhạc Thính Phong vòng vòng 2 vòng bút bi: “Không sai!”

Lộ Tu Triệt sờ sờ cằm: “Đây là ý chí chiến đấu đột nhiên dâng lên ư?”

“Có lẽ là thế.”

Lộ Tu Triệt có chút buồn bực: “Nó kiếm đâu ra sự tự tin này vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.