Hạ Như Sương không biết từ lúc nào Hạ An Lan đã cúp máy, khi cô nghe câu đó xong, cả người cô như đơ cả ra, đứng đó, nắm lấy điện thoại, như một bức tượng đá vậy.
Hồi lâu sau đó, Hạ Như Sương mới tỉnh lại, cô ném điện thoại xuống đất.
Sau đó như con điên vậy, vừa khóc vừa cười.
Anh ấy nói, đừng đến làm ô uế mắt anh nữa, đừng để cô làm ô uế mắt anh nữa...
Hạ Như Sương biết Hạ An Lan ghét cô, biết anh trước giờ đều không xem cô ra gì, nhưng không nghĩ rằng, anh lại ghét cô đến nỗi này.
Hạ Như Sương giống như một bà điên, miệng chửi rủa: “Đáng đời lắm, đáng lắm... đáng đời cả nhà chúng mày sống trong đau khổ, bà đây không chỉ muốn giết cô ta một lần, tao còn muốn nó chết lần hai, tao sẽ không để chúng mày thấy được nó lần nữa...”
Nỗi hận trong lòng Hạ Như Sương như phun trào, cô yêu Hạ An Lan bao nhiêu thì giờ hận bấy nhiêu.
Nhưng cô không dám đụng đến anh, cô chỉ có thể trút nỗi hận đó lên những người vô tội nhất.
Trong lòng Hạ Như Sương đã sớm thay hình biến dạng, cách nhìn của cô đã không giống như người bình thường.
Cô lúc nào cũng cảm thấy cô là người nhà họ Hạ, nhưng họ chưa từng xem cô là người nhà.
Bà già đó lúc nào cũng đề phòng cô như đề phòng tên trộm vậy!
Ngay cả đến chú Hạ mà cô tưởng đối với cô tốt nhất, thật ra cũng chỉ yêu thương trên đầu môi, thực tế không để cô trong lòng, nếu như là con ruột ông gặp phải chuyện này, ông tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nói đến cùng, họ chưa từng thực sự tiếp nhận cô.
Răng Hạ Như Sương cắn rách môi, trên miệng toàn máu...
Cô hao tốn tâm trí vậy, cuối cùng chỉ có kết cục này, cô không can tâm.
Người nhà họ Hạ sao có thể đối xử với cô như vậy, cô dốc sức dốc lòng đối xử tốt với từng người, nhưng họ thì sao...
Ngón tay Hạ Như Sương đâm vào thịt, nhưng cô đã quên đi cảm giác đau.
Sự sỉ nhục của Hạ An Lan đối với cô như là cái tát vào mặt cô thật mạnh, đau đến không còn cảm giác nữa.
Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sự sỉ nhục của Hạ An Lan đối với cô, cô nhất định lấy lại từ người Nhiếp Thu Sính gấp trăm gấp ngàn lần.
Hạ Như Sương lượm điện thoại lên, gọi cho Diệp Kiến Công.
Đầu dây bên Diệp Kiến Công đổ một hồi thì bắt máy.
Hạ Như Sương tức tối hỏi: “Sao bây giờ mới bắt máy, có tung tích của Nhiếp Thu Sính chưa?”
Diệp Kiến Công bây giờ còn tức tối hơn cả Hạ Như Sương, bực bội trả lời: “Chưa, còn đi điều tra, nhưng đã có manh mối, cô ta có lẽ đã đến thủ đô.”
Hạ Như Sương trơ người: “Thủ đô... lại là thủ đô... “
Cô nghĩ đến Du Dực.
Du Dực cũng ở thủ đô, Nhiếp Thu Sính cũng ở thủ đô, thật trùng hợp.
Tuy nhiên, trong lòng Hạ Như Sương cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, cô không ngờ rằng, Nhiếp Thu Sính đã ở chung với Du Dực.
“Vậy ông còn không mau kêu người đi bắt người về, ông là đồ vô dụng, một con nhà quê mà đến giờ còn không tìm thấy...”
Diệp Kiến Công ngắt lời chửi mắng của cô: “Đã tìm rồi, khỏi phải cô nói.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngoài ra, Hạ Như Sương, tôi không phải thuộc hạ của cô, chúng ta là người trên cùng một ván thuyền, không ai sai bảo được ai cả.”
“Nhưng, cô nói đúng, tôi là đồ vô dụng, nếu cô xem tôi là như vậy thì đừng lúc nào cũng tìm kiếm đồ vô dụng này, hừ, cô cao quý hơn tôi, lợi hại hơn tôi, có giỏi thì cô tự mà đi tìm...”