Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 374: Chương 374: Đừng đến làm ô uế mắt tôi nữa!




Hạ Như Sương khóc, nói đến bản thân rất khổ, cô là khóc thật, thương tâm thật, vì nếu Hạ An Lan không giúp cô thì cô càng ngày càng khó sống.

Hạ An Lan rất nhẫn nại nghe cô nói hết, anh cười châm biếm, Hạ Như Sương thật sự coi anh là đồ ngốc sao.

Anh không phải không có nhờ người điều tra qua, mấy năm nay cô ở nhà họ Du có thể nói là như cá gặp nước.

Nhà họ Du nâng cô như cung phụng tổ tiên vậy.

Cô lấy danh tiếng của nhà họ Hạ đã chiếm được không ít lợi ít từ bên ngoài.

Nay, vì anh đến Hải Thành, chưa từng đếm xỉa đến Hạ Như Sương, có lẽ vì vậy mà người nhà họ Du mới có chút thành kiến với cô ta. Nhưng, đây không phải chuyện lạ, tuyệt đối không đến nỗi như cô ta nói bị ép bức đến sống không nổi nữa.

Hạ Như Sương trước giờ đều cho là bản thân thông minh, trước mặt anh chơi trò đấu trí hạ đẳng còn tưởng mình hay ho lắm.

Nếu không phải do cô cứ như vậy nhiều lần, khiến hình tượng của cô trong lòng anh tệ đến xuống hạng âm thì đối với tình cảnh của cô ta, anh cũng sẽ không thể nào không nghe không hỏi như vậy.

Hạ An Lan đối với Hà Như Sương không còn chút tình nghĩa nào, anh chỉ có một đứa em gái, nhưng, em của anh đã chết cách đây 20 năm trong trận hỏa hoạn đó.

Hạ An Lan nghe Hạ Như Sương khóc sướt mướt, như xem hề vậy, đợi cô nói xong, Hạ An Lan mới lạnh nhạt cất tiếng: “Ồ, vậy... không sống nổi nữa thì cô chết đi.”

Tiếng khóc của Hạ Như Sương bỗng dừng lại...

Có lẽ không ai tin rằng, Hạ An Lan, một người ôn hòa, đứng đắn quân tử lại thốt ra lời như vậy.

Môi Hạ Như Sương trắng bệch, miệng run cầm cập.

Một lúc sau cô mới cất nên lời.

“Anh Lan, anh... anh...”

Hạ An Lan từ từ nói: “Nghe không rõ hả? Nghe không rõ thì tôi có thể nói lại lần nữa...”

Giong ôn hòa của anh lạnh lùng, đau đến như có gai.

Hạ Như Sương nói với giọng run rẩy: “Anh Lan, em... em hôm nay nay chỉ muốn xin anh giúp đỡ, điều này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại có thể cứu được mạng em, em xin anh, dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, xin anh có thể... để... “

“Không thể.” Hạ An Lan ngắt lời Hạ Như Sương, khiến cô không có cơ hội nói được nữa.

Hạ An Lan mỉa mai: “Hôm nay cô tìm tôi, có lẽ là chuyện khai thác vịnh Nam Thủy chứ gì, hừ... cô cũng ghê thật, vì kế hoạch này mà tìm đủ mọi cách, vậy tôi nói cho cô nghe, đừng nằm mơ, kế hoạch này người nhà họ Du đừng hòng nhúng tay vào, có tôi ở đây, tuyệt đối không để người nhà họ Du đụng vào.”

Người nhà họ Du tưởng Hạ An Lan là Thị Trưởng Hải Thành, chỉ cần anh mở miệng thì kế hoạch này sẽ là của họ.

Nhưng họ nghĩ sai rồi.

Nếu như Thị Trưởng Hải Thành là một người khác thì người nhà họ Du còn có cơ hội, nhưng chỉ cần là Hạ An Lan, họ càng không có cơ hội đó.

Hạ Như Sương tay nắm chặt, cô còn chưa mở lời, Hạ An Lan đã đoán biết ý đồ của cô. Trước mặt anh, cô không thể chơi chiêu trò gì cả.

“Anh Lan... anh... em không phải ý đó, chồng em, tối qua ảnh ép em đến cầu xin anh giúp đỡ, giúp anh ấy lấy kế hoạch vịnh Nam Thủy này, nhưng em từ chối, em nói với anh ấy, anh là viên chức tốt, tuyệt đối không nể tình riêng, nhưng anh ta không nghe...”

“Đủ rồi.” Hạ An Lan ngắt lời cô với vẻ bực mình.

“Anh Lan...”

Cô không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của Hạ An Lan còn khó nghe hơn nữa: “Hạ Như Sương, đừng đến làm ô uế mắt tôi nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.