Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1536: Chương 1536: Có thể sống sót ra ngoài đã là tốt lắm rồi




Lộ Hướng Đông cũng không biết làm sao, nếu không phải vì lúc đó trong phòng có phụ nữ, chắc chắn hắn thua tới quần lót cũng không còn rồi.

Thư ký kinh ngạc, kỹ năng đánh bài của ông chủ đã lợi hại thế, trước mặt hai người đó lại không có sức chống đỡ như vậy, hai người này lợi hại đến mức nào chứ?

Thư ký đột nhiên rất thông cảm với Lộ Hướng Đông, “Việc này, họ cũng thật quá đáng, xấu tốt gì cũng nên để ngài thắng một ván chứ?”

Lộ Hướng Đông lắc đầu: “Thắng gì mà thắng, có thể sống sót ra ngoài đã là tốt lắm rồi.”

Thư ký gật đầu, ông chủ chịu giày vò dưới sức ép tinh thần cao cả một buổi, có thể sống sót ra ngoài thật sự không dễ.

“Vậy ngài và cậu chủ nói chuyện thế nào rồi?”

Lộ Hướng Đông lại thở dài một tiếng: “Buổi trưa Tiểu Triệt ra ngoài rồi, vừa trở về không lâu, tôi và nó còn chưa kịp nói chuyện.”

“Vậy hôm nay có thể đưa cậu chủ về nhà không?”

“Có lẽ vẫn chưa được, Tiểu Triệt không chịu. Tình hình vừa nãy cậu cũng nhìn thấy rồi, đến ngồi cùng một xe nó cũng không chịu.”

Huống hồ, ba hắn cũng nói rồi, hôm nay nhất định không thể đưa Tiểu Triệt về. Hai hôm nữa, ông ấy sẽ đích thân tới.

Hôm nay cứ coi như thật sự có thể đưa con trai đi, hắn ta cũng không dám, không thì ba hắn tới, nhìn thấy cháu trai mình trở về rồi, chắc chắn sẽ thu dọn hắn.

Thư ký còn có thể nói gì, chỉ có thể an ủi Lộ Hướng Đông: “Ngài cũng đừng quá đau lòng, tôi tin cậu chủ giờ còn chưa hiểu khổ tâm của ngài, nhưng sớm muộn cậu ấy sẽ hiểu, ngài là yêu thương cậu ấy.”

“Hy vọng như vậy.”

...

Chớp mắt đã tới Nhà Hàng Thái, vị trí đỗ xe lộ thiên ở cửa cơ bản đã trống, đủ chỗ dừng đỗ xe của họ.

Trước khi xuống xe, Lộ Hướng Đông hỏi thư ký: “Tôi bảo cậu gọi điện thoại, cậu đã gọi chưa?”

“Vâng, đã gọi rồi, ông chủ Kim đó cũng nói, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Lộ Hướng Đông lúc này mới yên tâm, xuống xe, cười nói: “Đây là nhà hàng Thái do một người bạn của tôi mở, không phải tôi khoe, mùi vị thật sự không tồi. Đầu bếp mời riêng từ Thái về, hơn nữa còn kết hợp khẩu vị người bản địa chúng ta, thay đổi một chút. Hầu như khách từng tới đây đều sẽ khen ngon.”

Du Dực nói: “Lần trước tôi tới rồi, nhưng không có thời gian ăn, hôm nay phải nếm thử xem.”

Nhắc tới việc lần trước, Lộ Hướng Đông mới đột nhiên nghĩ tới, hắn còn nợ Du Dực vụ này. Thế là, hắn vội nói: “Đúng đúng, lần trước, Tiểu Triệt gây mâu thuẫn với người ta ở đây, thật sự may nhờ anh Du đây ra tay giúp đỡ, nói ra, tôi đúng là nợ anh không ít ân tình.”

Du Dực cười nhạt, chỉ có lần này sao? Lần ở khu chơi trước Tết đó, anh suýt chút mất mạng.

Ông chủ nhà hàng đi ra, mời họ đi vào.

Lộ Hướng Đông nói: “Anh Du, Anh Hạ, các vị, mời vào...”

Trong nhà hàng thực sự đã được dọn sạch rồi, ngoài ông chủ và nhân viên phục vụ, không có một vị khách nào.

Nhà hàng không có phòng riêng, thế là, nhân viên phục vụ ghép thành mấy chiếc bàn lớn.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Lộ Hướng Đông bảo họ gọi món.

Vì chỉ có họ là khách, cho nên, món ăn ra rất nhanh. Lộ Hướng Đông bảo ông chủ đưa tới rượu ngon hắn cất giữ trong nhà hàng.

Hắn rót cho mình một ly trước, sau đó lấy dũng khí đứng lên: “Hôm nay cảm ơn các vị đã nể mặt tôi, để tôi có cơ hội mời mọi người ăn cơm. Hơn nữa, tôi vẫn muốn xin lỗi các vị, hôm qua tôi thực sự quá lỗ mãng rồi, cho nên, tôi tự phạt trước ba ly, để bày tỏ tạ lỗi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.