Những người mà hắn ta dẫn theo thật ra còn hiểu sớm hơn cả hắn, thấp giọng nói nhỏ vào tai hắn một câu.
Ba của Mạnh Văn Triết giận sôi: “Lão già kia, ông thử nói thêm câu nữa xem...”
Nhiếp Thu Sính nhìn cười, nói: “Ai nha, ba, người đừng nóng vội như vậy, cứ chờ vị tiên sinh này nói xong đã. Con cảm thấy yêu cầu về tiền thuốc men kia là yêu cầu hết sức bình thường nha. Vậy mời anh nói rõ ràng xem từng tháng nhiều ít thế nào vậy?”
Ba của Mạnh Văn Triết nói: “Xem ra trong nhà này cô là người duy nhất hiểu lý lẽ đó, tôi sẽ không so đo với lão già này làm gì nữa.”
Trong lòng hắn ta cười lạnh, cả gia đình này đúng là không biết sống chết, hắn vốn không muốn vòi bọn họ một khoản, nhưng hiện giờ xem ra là bọn họ tự tìm đến cái này.
Ba của Mạnh Văn Triết xoa cằm, nói: “Từng tháng sao? Nhà các người có thể ở tại nơi này hẳn là không phải dạng quỷ nghèo khó gì, nhưng mà chúng ta cũng không phải bòn rút các người. Tiền thuốc men hàng tháng của con trai tôi chỉ cần 200 vạn là được rồi.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Thế à, 200 vạn sao, cũng không nhiều lắm, thế này nghĩa là nếu con trai anh đến chết cũng không khá lên được thì tiền thuốc men này của chúng tôi vẫn sẽ đưa cho nó đến khi chết đúng không?”
Mẹ của Mạnh Văn Triết bước ra, chỉ vào Nhiếp Thu Sính mà chửi ầm lên: “Con đĩ kia, mày rủa ai chết thế hả? Mày có tin là mày chỉ cần nói thêm một câu nữa là tao sẽ xé nát miệng mày ra không?”
Cô ta đã sớm không vừa mắt rồi, ánh mắt chồng cô ta nhìn Nhiếp Thu Sính vốn đã không thích hợp từ nãy nhưng cô ta vẫn nhẫn nại đến bây giờ mới có cơ hội xông lên mắng mỏ.
Nhưng vừa mới mắng xong, Thanh Ti liền bước lên trước mặt Nhiếp Thu Sính, tức giận như chuẩn bị dùng móng vuốt thỏ nhỏ của cô bé đánh nhau với cô ta, giọng nói thanh thúy của cô bé vang lên, hô to: “Cô dám mắng mẹ tôi một câu nữa, tôi sẽ xé rách miệng con trai cô. Tôi không tin con trai cô sẽ không đi ra ngoài, chỉ cần tôi có cơ hội thì tôi sẽ đánh đầu anh ta, sẽ xé nát miệng anh ta mới thôi.”
Câu này của Thanh Ti rất hung ác, rất mạnh mẽ, rất... ngoan độc.
Trên đời này, điều khiến Thanh Ti không chịu nổi nhất chính là có người đứng trước mặt cô bé mà giở trò ức hiệp mẹ cô bé. Trước đây khi cô bé còn nhỏ, những lúc mà cô bé có thể ra tay là rất, rất ít, cho dù hiện tại cơ hội có thể ra tay của cô bé vẫn ít như cũ, nhưng cô bé đã cố gắng học tập, muốn bản thân mình có thể trở nên cường đại hơn một chút, càng lớn cô bé sẽ càng mạnh mẽ hơn, như vậy thì ít nhất đến một ngày nào đó, khi ba mẹ cô bé già đi thì cô bé có thể bảo vệ bọn họ.
Lời nói của Thanh Ti khiến cả đám người chấn kinh, không chỉ là người nhà cô bé mà còn cả đám người phía đối diện, bởi bọn họ không ai có thể ngờ được rằng một cô bé thoạt nhìn ngọt ngào đáng yêu như Thanh Ti lại có thể nói ra những lời ngoan độc như vậy.
Nhiếp Thu Sính mới đầu thì khiếp sợ nhưng sau đó đã rất nhanh mà lấy lại được tinh thần, lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm động.
Mẹ của Mạnh Văn Triết lấy lại tinh thần thì tức giận run người: “Mày... Được lắm, con nhóc con, hoá ra mày còn muốn động thủ với con trai bà, cô nghe rồi đó, đây là con gái ngoan của cô đó. Nó có cái gì gọi là giáo dục, giáo dưỡng không, có khác gì đứa nhỏ hoang dã không hả?”
Nhiếp Thu Sính lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Con gái của tôi, tôi sẽ tự mình dạy dỗ, không phiền cô nói này nói nọ. Thanh Ti, đến cạnh mẹ. Thính Phong, cháu cũng lại đây.”
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti đứng trước mặt Nhiếp Thu Sính.
Cô hiện đang mang thai, bụng thì lớn, muốn cúi người người nhìn Thanh Ti cũng phải cố sức. Cô chỉ có thể cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Thanh Ti.
“Thanh Ti, con là con gái ngoan ngoãn của mẹ, là tiểu công chúa của cả nhà chúng ta, đương nhiên, trong mắt mẹ, con chính là đứa nhỏ ưu tú nhất.”