Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu lườm một cái, cời lạnh: “Nhưng mà chỉ sợ nhà không có giáo dục, cả ngày không coi ai ra gì, một đám chó điên ỷ thế hiếp người mới có thể suốt ngày ồn ào nói người khác không có giáo dục...”
Mẹ Mạnh Văn Triết quát: “Cô nói ai chó điên?”
Nhiếp Thu Sính mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại bức người: “Cô câm miệng lại cho tôi, tôi còn chưa nói xong, tuỳ tiện cắt lời người khác như vậy là giáo dục của nhà các người sao?”
Gò má mẹ Mạnh Văn Triết run rẩy, cắn răng, không dám nói tiếp.
Nhiếp Thu Sính sờ sờ đầu Thanh Ti: “Mẹ nói thế, con nhớ kỹ chưa?”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi thưa mẹ.”
Nhiếp Thu Sính đặt tay lên vai Nhạc Thính Phong, ngẩng đầu nhìn về phía ba của Mạnh Văn Triết: “Anh muốn để Thính Phong nhà chúng tôi chịu một trăm cái tát của con trai anh, rồi chịu đánh bằng gậy gỗ, đánh đến khi gậy gãy mới có thể ngừng, còn có từng tháng đưa cho con trai anh 200 vạn tiền thuốc men, cho đến khi con trai anh chết, phải không?”
Mẹ của Mạnh Văn Triết nghiến răng nghiến lợi: “Cô không cần phải nguyền rủa con trai tôi...”
“Đây là tôi nguyền rủa ư? Rõ ràng là lời nói của chồng cô đó.”
Ba Mạnh Văn Triết bày ra vẻ mặt oan uống: “Tôi... tôi nói thế khi nào?”
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: “Chẳng lẽ chưa nói sao? Sao tôi lại nhớ rõ là vừa nãy anh nói rằng... Muốn chúng tôi mang tiền thuốc men cho con anh đến khi nó khỏi hẳn, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi chỉ nói là khỏi hẳn chứ không nói là đến khi con trai tôi chết...”
Nhiếp Thu Sính cười đến nhẹ nhàng: “Nhưng mà theo ý hiểu của tôi, đó chính là chết... Bởi vì, chúng tôi sẽ không cho nó có cơ hội khỏi hẳn.”
Ban đầu cô vẫn mang khuôn mặt mỉm cười nhưng đến cuối cùng thanh âm lại nháy mắt lạnh lẽo. Cô nhìn ba mẹ Mạnh Văn Triết với ánh mắt như trời đông giá rét.
Nhiếp Thu Sính nhếch mối: “Không phải là tiền thôi sao, nhà của chúng tôi có cả đống...”
Trước khi cả nhà Mạnh Văn Triết kịp phản ứng, cô liền cúi đầu hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, hôm nay cháu đánh có đã không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Một chút cũng không đã, nếu không phải vì Thanh Ti ra ngăn cháu lại thì làm sao cháu có thể để thằng nhóc kia hoàn chỉnh như vậy chạy về nhà chứ.”
Nhiếp Thu Sính nhún vai, cười nói: “Xem đó, thế này không phải là đúng rồi sao. Nhà chúng tôi không thiếu tiền, không bằng cho tôi mượn con hai người đến làm bao cát cho cháu trai tôi tập đánh. Đừng nói là mỗi tháng 200 vạn, 500 vạn tôi cũng chi. Tôi có thể cam đoan với anh, số tiền này, chỉ cần con trai anh còn sống một ngày thì chúng tôi sẽ không quỵt nợ.”
Ba mẹ của Mạnh Văn Triết tức giận đến nỗi muốn rơi tròng mắt, cái này là cái gì chứ, cô ta có mặt mũi nói cái này sao???
Quả thật là con cái ra sao sẽ có ba mẹ như vậy.
Nhiếp Thu Sính cắt lời: “Gấp cái gì mà gấp, tôi còn chưa nói xong đâu.”
Nhiếp Thu Sính nâng tay, để bỏ họ nhìn thấy rằng cô không hề làm bừa, cô mỉm cười: “Về phần 100 cái tát... Nếu con trai anh muốn làm thì lúc nào cũng có thể tới đây, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là con trai anh còn có thể đi lại, không phải sao?”
Lời nói của Nhiếp Thu Sính khiến cả đám bọn họ tim đập chân run, giọng nói của cô dịu dàng như vậy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng mà... Lời nói lại rắn rết ác độc khiến người ta cảm thấy sợ hãi như rắn độc quấn chân, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn.
“Về phần gậy gỗ thì sao?”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn... Đối với con trai anh mà nói, anh xem, sao ba nó có thể sử dụng biện pháp tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Tôi...”
“Haizzz, tôi thật sự không nghĩ rằng anh thương con trai mình như vậy mà lại quyết định chọn biện pháp tàn nhẫn thế này với thằng bé, nhưng mà không sao, nếu anh không bỏ cuộc thì chúng