Ba Mạnh Văn Triết chỉ vào cô: “Cô.. Cô...”
Mẹ của Mạnh Văn Triết quát: “Con đàn bà độc ác, tâm ngoan thủ lạt này, cô cứ thử động vào một ngón tay của con trai tôi xem?”
Nhiếp Thu Sính cười lạnh, cô ta mắng nàng là lòng dạ ác độc sao, nàng châm chọc nói: “Cái gì gọi là tâm ngoan thủ lạt chứ, chuyện này tôi không hiểu nha, không phải chỉ là đánh con nhà hai người thôi sao, chỉ có thế mà đã không chịu nổi rồi? Những lời tôi vừa nói đều là lời của chồng cô nói đó, sao, dùng trên người người khác thì được mà dùng trên người nhà các người thì không được à?”
Nhạc Thính Phong trong lòng điên cuồng vỗ tay với Nhiếp Thu Sính. Cậu phát hiện ra rằng mình đã xem thường dì Tiểu Ái rồi, cậu ở đây đã lâu như vậy nhưng rất ít khi thấy dì Tiểu Ái tức giận, trên khuôn mặt dì vĩnh viễn là nụ cười ôn nhu, dịu dàng, mỗi lần tới gần dì là người ta có thể cảm nhận được sự ấm áp vô cùng.
Đối với cậu, có thể nói, so với mẹ cậu, dì Tiểu Ái còn càng cẩn thận, chu đáo hơn nhiều, sẽ không để cậu có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Nhờ có dì mà Nhạc Thính Phong đã rất nhanh chóng hoà hợp cùng gia đình này.
Cậu nghĩ rằng, người xinh đẹp dịu dàng như dì Tiểu Ái sẽ vĩnh viễn không bao giờ cãi nhau với chồng, không bao giờ tức giận, không bao giờ tranh chấp với người khác.
Nhưng hôm nay cậu mới được chứng kiến sự lợi hại của dì.
Cãi nhau không phải là để đo xem ai lớn giọng hơn người còn lại, không phải đọ xem ai nói chuyện khó nghe hơn người còn lại mà phải giống như dì Tiểu Ái, từng câu từng chữ trật tự, rõ ràng, không những không cao giọng mắng mỏ như mấy người thô lỗ kia mà lại càng khiến người ta không thể nào nói lại được.
Giờ phút này, Nhạc Thính Phong đối với Nhiếp Thu Sính không phải chỉ là bội phục bình thường, về sau, khi đã lựa chọn chiến tuyến với cậu thì mặc kệ đối phương cường đại thế nào, uy hiếp ra sao, bọn họ đều lâm nguy mà không sợ, dì Nhiếp Thu Sính sẽ dùng toàn bộ năng lực cường đại của mình để bảo vệ gia đình họ.
Nhạc Thính Phong từng bước bước tới trước mặt Nhiếp Thu Sính, dì Tiểu Ái hiện đang mang thai, bất luận thế nào cũng không thể làm dì bị thương.
Mẹ của Mạnh Văn Triết già mồm át lẽ phải: “Đương nhiên là không được rồi, thằng nhóc này có thể so sánh với con trai tôi sao? Con trai tôi là ai, còn nó thì là cái gì?”
Nhiếp Thu Sính khinh thường nói: “À... Thì ra là con trai cô ngay cả đồ vật này nọ cũng không bằng sao?”
“Cô... Đồ tiện nhân này...”
Ba Mạnh Văn Triết giữ chặt vợ mình không cho nói nữa, anh ta nói: “Hôm nay tôi đã nói hết ra rồi đó, những điều kiện vừa rồi của tôi, các người phải tuân thủ, hiện tại lập tức cho thằng nhóc này đến trước cửa nhà tôi dập đầu xin lỗi con trai tôi.”
Nhiếp Thu Sính chậm rãi nói: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Ba Mạnh Văn Triết lộ vẻ mặt hung ác: “Hừ, vậy thì tôi sẽ cho người phá nát nhà cô. Ở thủ đô này, không có người nào dám xúc phạm quyền lực của Mạnh gia chúng tôi. Các người một ngày không xin lỗi con trai tôi, tôi sẽ khiến cho các người không được yên ổn dù là một ngày. Cho dù các người có chạy khỏi thủ đô thì lão tử cũng sẽ vẫn có cách khiến cho các người không có được một ngày bình yên.”
Nhiếp Thu Sính giả vờ bày ra bộ dáng sợ hãi: “Ôi bao, ba mẹ ơi, đáng sợ quá nhỉ!”
Hạ lão gia gật đầu, nói với vợ mình: “Ai, bạn già à, nghe giống như quái doạ người nhỉ?”
Lão phu nhân còn nghiêm túc nói: “Còn không phải sao? Quả thật là dọa người mà, chúng ta còn chưa từng bị thằng trẻ ranh nào doạ dẫm như vậy phải không? Mạnh gia mà cậu ta vừa nói, tôi còn thấy lạ tai đó, tiểu tử, không thì cậu nói lại câu nữa để tôi nghe một chút đi?”
Khoé miệng của ba Mạnh Văn Triết run rẩy. Gia đình này là loại người gì vậy, luôn miệng nói sợ nhưng mà trên thực tế làm gì có người nào thực sự sợ hãi chứ?
Thậm chỉ cả mấy đứa nhỏ lông tóc còn chưa đủ kia cũng vô cùng thờ ơ.
Ba của Mạnh Văn Triết lúc này có chút ngoài ý muốn, không lẽ gia đình này lại là gia đình vô cùng lợi hại ư?