Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1354: Chương 1354: Mặt mũi lớn lên cũng giống đó, nhưng đầu óc thì Còn kém cỏi lắm




Hắn cảm thấy bản thân bị khiêu khích, bao nhiêu năm nay hắn chưa từng thấy gia đình nào không sợ chết như gia đình ngày, cả nhà toàn người già, phụ nữ có thai với trẻ con, không một ai làm trụ cột mà dám ở đây kêu to gọi nhỏ với hắn. Nếu hôm nay hắn không cho bọn họ nhận thức được sự lợi hại của mình thì bọn họ sẽ thật sự nghĩ rằng hắn là kẻ dễ bắt nạt cho xem.

“Được, một nhà già trẻ các người đã có dũng khí như vậy thì tôi cũng không nhiều lời với các người nữa.”

Hắn vung tay: “Chúng mày còn đứng đực mặt ra đó làm gì, lên, đập hết tất cả trong ngoài nhà bọn họ cho tao…”

Những người hắn mang tới đây, mỗi người đều cầm gậy gộc trong tay, không chỉ gậy gỗ mà còn có cả gậy sắt, những người đó thấy hắn nói vậy thì xông lên phía trước.

Hạ lão gia đột nhiên cao giọng: “Tất cả đứng lại cho tôi…”

Ông cụ giận giữ, uy áp trên người chợt được phóng thích hoàn toàn. Những người đang tiến lên không tự chủ được mà ngừng lại, không một ai dám xông lên phía trước dù là nửa bước.

Ông cụ cười lạnh: “Cổng nhà, hàng rào nhà ta, các người đều đã đập phá, việc này ta còn chưa thèm tính sổ, vậy mà cậu vẫn tiếp tục muốn đập phá, cậu còn trẻ mà lại muốn chết sớm thế sao?”

Giọng nói của ông cụ lạnh lẽo như băng khiến tất cả bọn họ không nhịn được mà run rẩy.

Ba của Mạnh Văn Triết vẫn tiếp tục cười ha hả: “Ha ha, lão già kia muốn tao chết đấy, chúng mày nghe thấy chưa? Con mọe nó chứ, muốn ông đây chết sao? Tôi thấy ông già đến lú lẫn rồi, ở thủ đô này, ông muốn đấu với tôi kiểu gì? Lão già à, ông nói thử đi, ông dựa vào đâu mà dám nói như vậy với tôi, ông có hậu trường bối cảnh gì thì khai hết ra đi, để ông đây xem xem xét xét xem năng lực của ông to lớn cỡ nào.”

Hắn vờ như cho ông cụ cơ hội để nói chuyện nhưng thật ra là muốn xem xem, lão già này muốn ra cái vẻ huyền bí đến khi nào.

Ông cụ thở dài một tiếng: “Haizzzz, mặc dù ta đã về hưu nhiều năm, quyền lực đã sớm không còn như xưa, nhưng… Lúc ba cậu tới đây mà thấy ta thì còn phải chạy tới xách giầy cho tôi đó, cậu nói xem, ta có năng lực không?”

Ông cụ chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, nhưng cuối cùng lại liếc nhìn ba Mạnh Văn Triết một cái khiến đối phương cảm thấy run rẩy tận tâm can.

Ba của Mạnh Văn Triết run tay: “Ông… Ông… Được, lão già kia, ông thật là cái gì cũng dám nói, ông biết ba tôi là ai sao? Dám nói những lời này, tôi thấy ông mới là người chán sống rồi đó.”

Hạ lão gia cười ha hả hai tiếng: “Ngại quá, tôi còn sống chưa đủ, cháu ngoại của tôi sang năm sẽ ra đời, tôi còn muốn ngậm kẹo đùa cháu, an hưởng tuổi già nữa kìa, còn về phần ba cậu là ai… Tôi cũng có thể nói vài lời đó.”

Ba của Mạnh Văn Triết xì một tiếng khinh miệt: “Ông nói đi, ông đây muốn nghe xem ông có thể nói ra cái dạng gì!”

Ông cụ chậm rãi nói: “Ba cậu, là Mạnh Quốc Đống - đúng chứ?”

Lời này vừa ra, vẻ mặt ba của Mạnh Văn Triết lúc ấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin.

Làm sao mà lão già này lại biết tên của ba hắn chứ: “Ông… Ông… Ông làm sao mà biết?”

Có lẽ là do thanh danh của Mạnh gia bọn họ ở thủ đô rất lớn nên ông ta mới biết đi…

Hạ lão gia nhìn ba của Mạnh Văn Triết đánh giá một phen: “Nếu tôi đoán không lầm thì tên cậu hẳn là Mạnh Kiến Thiết!”

“Ông… Ông… Lão già, ông nói đi, làm sao ông biết được?” Nhưng hắn ta lại nhanh trí nghĩ ra: “Hừ… Tôi biết rồi, các người đã biết về nhà chúng tôi từ trước hôm nay rồi nhưng cố ý nói vậy để lừa bịp tôi, đúng không?”

Hạ lão gia thở dài: “Haizzzz, khuôn mặt này của cậu không khác gì khuôn mặt của ba cậu thời trẻ, nhưng mà… Đầu óc cậu thì kém quá. Cũng chẳng có gì lạ, đầu óc của cậu như vậy thì mới có thể nuôi dưỡng đứa con thế kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.